Sắc mặt Cổ Hàn Y trở nên xám xịt, ông ta biết rõ hôm nay chắc chắn không thể động đến Dương Hạo và Tiêu Tâm. Nếu không, không chỉ ông ta, mà ngay cả điện Thiên Nhất cũng sẽ bị hủy diệt.
“Ta phải nhẫn nhịn, đợi lão tổ trở về, Đại Đế có là gì chứ?”, Cổ Hàn Y thầm nghĩ.
Dương Hạo vô cùng kinh ngạc. Nhân vật lớn lúc trước đưa bọn họ trở về không phải là Bản Quân, mà là một Đạo Thần Niệm. Thần Niệm xuyên qua hư không, đưa bọn họ trở về từ thế giới Phi Viêm Tinh. Thực lực của cường giả Đại Đế thật không dễ đánh giá.
“Đại Đế có lệnh, từ nay về sau, bọn họ sẽ là người của Đế Viện ta”, Cơ Trạc nhìn Dương Hạo và Tiêu Tâm, nói: “Nhưng các ngươi phải thông qua một cuộc sát hạch”.
“Còn có sát hạch?”, Dương Hạo nhíu mày. Cơ Trạc vừa nói y và Tiêu Tâm đã là người của Đế Viện, vậy mà bây giờ lại nói như vậy, điều này thật mâu thuẫn.
“Tiêu Tâm, trong vòng một năm niết bàn thành công. Dương Hạo, trong vòng mười năm niết bàn thành công. Một khi các ngươi làm được, các ngươi sẽ được phép vào Đế Viện”.
“Niết bàn thành công?”, trên mặt Tiêu Tâm lộ ra vẻ khó xử, hắn liếc nhìn Dương Hạo, nói: “Xem ra ta phải trở về sơn môn một chuyến trước, rồi mới tiến vào tổ địa, tiến hành niết bàn”.
Dương Hạo gật đầu nói: “Chúc ngươi thành công”.
Trong lòng hắn cảm thấy chua xót, niết bàn thành công trong vòng mười năm đối với y vô cùng khó. Bởi vì loại đạo thứ năm y chọn là Sinh mệnh đại đạo. Muốn lĩnh ngộ được Sinh mệnh đại đạo, đâu phải dễ dàng?
Cho dù y có bảo vật như Vạn Đạo Cung thì cũng không thể nắm chắc tuyệt đối.
Chiến hạm Trấn Linh giống như một tia sáng lao về phía xa. Dương Hạo, Dương Cuồng Nhân và Thiên Kha ngồi trước bàn, ba người cùng nhau nâng ly, thi thoảng lại trò chuyện vài câu.
“Vẫn là thế giới Phong Vũ tốt! Rời đi trăm năm, cũng không biết sư môn thế nào rồi?”, Thiên Kha thở dài một hơi, trên mặt lộ ra vẻ hoài niệm.
“Tiền bối Thiên Kha, sư môn của huynh là?”, Dương Cuồng Nhân cẩn thận hỏi, hắn cảm nhận được rất rõ sự khủng bố của người thanh niên trước mắt này tuyệt đối không thua kém Cơ Trạc và Khô Nguyên Thiên Quân mà hắn gặp khi trước.
“Mảnh đất của Thần Võ, Cửu Thần Cung”, Thiên Kha từ tốn nói.
“Mảnh đất của Thần Võ!”, Dương Cuồng Nhân đứng bật dậy, hai mắt mở rất to, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Dương Hạo bày ra vẻ hoài nghi, y chỉ biết ba Đế Thành lớn chứ chưa từng nghe nói tới mảnh đất của Thần Võ này, có điều nhìn vào biểu cảm của Dương Cuồng Nhân thì mảnh đất của Thần Võ này tuyệt đối không đơn giản.
Sau khi ngồi trở lại vị trí, trong lòng Dương Cuồng Nhân vẫn kinh ngạc như cũ, hắn liếc nhìn Dương Hạo một cái, nói: “Lười nói với đệ, đệ tự mình nhìn đi!”