“Ông!”, Khâu Vĩ vô cùng tức giận, hét lớn lên: “Trịnh Long, mau buông tiểu thư ra, nếu không cho dù đuổi đến chân trời góc biển, ta cũng sẽ giết chết ông”.
“Ngươi có thể sống sót qua ngày hôm nay rồi hẵng nói!”, Trịnh Long cười lạnh.
Lão ta quay đầu nhìn về phía Địch Hổ: “Rốt cuộc như thế nào? Một mạng đổi một mạng, các ngươi không có tổn thất gì”.
Địch Hổ bình tĩnh nhìn ông ta, nói: “Ông tự tay giết là một một ý kiến hay. Cho dù ông còn sống, e rằng cũng không dám công khai chuyện này khắp nơi”.
“Tuy nhiên”, ngữ khí vừa thay đổi, trong mắt hắn lóe lên tia sáng lạnh lẽo, nói: “Ta sẽ không để bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra. Thôi Tử Ngọc, Trịnh Long, Khâu Vĩ, ba người các người đều chết dưới tay yêu thú, như vậy không ai có thể nghi ngờ gì được”.
“Trịnh Long, đồ phản bội nhà ông. Ha ha! Thật không ngờ, người ta căn bản chưa từng nghĩ đến việc cho ông một con đường sống. Uổng cho ông còn lừa mình dối người, cuối cùng thì vẫn là đồ chó thôi”, Khâu Vĩ bật cười phá lên.
“Haizz!”, Dương Hạo thở dài một hơi, từ đầu đến cuối y không hề lên tiếng. Lúc này sắc mặt của y càng trở nên bình tĩnh, y nhìn Trịnh Long, khẽ lắc đầu.
“Vèo!”, một tia sáng lạnh lẽo đột nhiên xuất hiện xuyên qua đầu Trịnh Long. Sắc mặt của lão ta vẫn duy trì vẻ dữ tợn, nhưng đồng tử đã giãn ra.
“Vù!”, thần hồn từ trong đầu bay ra, Trịnh Long muốn chạy trốn, nhưng Thôi Tử Ngọc lại dễ dàng tóm lấy ông ta, khí tức tử vong ập tới.
“Trịnh lão, tại sao ông muốn bán đứng ta? Nếu không phải như vậy, ta sẽ không ra tay với ông”, Thôi Tử Ngọc thở dài, sau đó trong đồng tử lóe lên sát ý, lực đại đạo phóng ra, đông cứng thần hồn của Trịnh Long thành băng.
“Rắc!”, băng rơi xuống đất, thần hồn của Trịnh Long cũng theo đó mà vỡ tan.
Thôi Tử Ngọc ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn Địch Hổ và nói: “Bất kể là ai muốn mạng của ta, thì để người đó đích thân đến đi! Bọn họ đã làm đến mức này, Thôi Tử Ngọc ta chắc chắn sẽ không nể mặt”.
“Thiên Quân tam trọng?”, lúc này, trong mắt Địch Hổ lóe lên vẻ kinh ngạc. Quả thực, trên người Thôi Tử Ngọc lúc này đang dâng trào khí tức cường đại của Thiên Quân tam trọng.
Dương Hạo bĩu môi, lặng lẽ đứng bên cạnh. Trên thực tế, y đã sớm phát hiện ra sự kỳ lạ trên người Thôi Tử Ngọc. Trên người cô gái này có một đạo phong ấn, phong ấn khí tức của cô ta ở cấp bậc Thiên Quân nhị trọng.
Trên thực tế, cảnh giới thực sự của cô ta là Thiên Quân tam trọng. Làm như vậy, cô ta đã che giấu được Trịnh Long và Khâu Vĩ, nhưng lại không thể qua mắt được kẻ tài giỏi như Dương Hạo.
“Bất ngờ đấy. Tuy nhiên, cho dù là Thiên Quân tam trọng, cô cũng không thể thoát chết được”, Địch Hổ lạnh lùng nói, nhìn về phía đám sát thủ.
“Chết!”... giọng nói lạnh như băng vang lên, hơn mươi tên Thiên Quân lập tức lao về phía Thôi Tử Ngọc, một số người trong đó xông tới chỗ Dương Hạo và Khâu Vĩ.