Phất tay một cái, Dương Hạo đã đến phía trước thi thể của Địch Hổ và đám sát thủ của Phán Quyết, y vung tay lục soát thu hồi nhẫn không gian trên người bọn họ lại.
Đám người này đều là Thiên Quân, không cần phải nói chắc chắn Thuần Nguyên Tinh trên người bọn họ sẽ không ít. Không chừng Thiên Quân cấp trung như Địch Hổ có thể có một số bảo vật quý hiếm.
Không ai hiểu rõ hơn chính bản thân y, y bây giờ đã nghèo tới mức cạn đáy. Về cơ bản Thuần Dương Tinh và bảo vật trên người y đều đã giao cho Ngưu Đằng và Phù Kình. Y bây giờ nghèo rớt mồng tơi.
“Phực!”, y mở nhẫn không gian của Địch Hổ ra, trong mắt Dương Hạo đột nhiên sáng lên.
Không hổ là sát thủ, bên trong nhẫn không gian của Địch Hổ vậy mà lại có hàng triệu Thuần Dương Tinh thượng phẩm. Không chỉ như vậy, còn có một số đan dược và linh thảo quý hiếm.
Ngoài ra, Đạo Văn chi tinh cũng cực kỳ lớn. Có khoảng bảy trăm nghìn viên Đạo Văn chi tinh, tỏa ra Đạo pháp chi khí mạnh mẽ. Đối với Dương Hạo, thứ này vô cùng cần thiết để y lĩnh ngộ Sinh Mệnh chi đạo.
Ngoài thứ này ra, còn có một số binh khí cấp thuần dương và mấy loại chiến kỹ bí pháp. Đương nhiên y xem thường những thứ này. Tuy nhiên nếu lấy ra để trao đổi, có lẽ cũng có thể nhận được một số tài nguyên.
Sau khi lần lượt kiểm tra nhẫn không gian của những sát thủ khác, Dương Hạo mỉm cười. Trên mặt y lộ ra vẻ vui sướng, từ sau khi nhà họ Dương xảy ra chuyện, y chưa bao giờ vui như vậy.
Hai mươi bảy chiếc nhẫn không gian, y tính sơ qua, có khoảng mười triệu viên Thuần Dương Tinh hạ phẩm, hơn sáu triệu Thuần Dương Tinh trung phẩm.
Hơn tám triệu Thuần Dương Tinh thượng phẩm, còn nhiều hơn Thuần Dương Tinh trung phẩm. Còn về Đạo Văn chi tinh, đây mới là tài nguyên khiến Dương Hạo vui nhất.
Tổng cộng có hơn mười ba triệu Đạo Văn chi tinh, mặc dù như vậy còn lâu mới có thể giúp y tu thành Sinh Mệnh chi đạo. Nhưng có nguồn tài nguyên như vậy, ít nhất y sẽ không phải lo lắng trong một thời gian ngắn.
“Nếu sử dụng cung Vạn Đạo để tu luyện Sinh Mệnh chi đạo của ta, có lẽ tác dụng của những Đạo Văn chi tinh này sẽ lớn hơn”, y mỉm cười tự lẩm bẩm, sau đó thu tất cả tài nguyên lại.
“Hàn Tinh đạo hữu, ngươi không cảm thấy ngươi quá tham lam sao?”, lúc này, Khâu Vĩ ở phía sau Dương Hạo có chút cứng ngắc nói.
Y lắc đầu nói: “Ta không cảm thấy mình quá tham lam. Nếu đợi bọn họ giết cả các ngươi, tài nguyên và bảo vật trên người các ngươi cũng có thể là của ta”.
Nghe thấy câu nói của y, Khâu Vĩ lập tức sững người. Sắc mặt ông ta trở nên khó coi, nhưng lại không thể tìm dược lý do để phát tác.