“Được rồi, đều đi cả đi! Ta phải bổ sung đại trận”, Ân Vô Song xua tay, giọng nói vẫn vang vọng trong tai Dương Hạo, nhưng cảnh tượng trước mắt nháy mắt đã thay đổi hoàn toàn.
Đợi sau khi mấy người Dương Hạo nhìn rõ cảnh vật xung quanh thì liền phát hiện ra tất cả đều đã trở về chân núi băng.
“Đạo hữu Hàn Tinh, chúc mừng nhé”, sau khi hoàn hồn trở lại, Thôi Tử Ngọc chúc mừng Dương Hạo. Vết thương trên người cô ta không nhẹ, lúc này sắc mặt đã trở nên trắng bệch.
Dương Hạo suy nghĩ, tiện tay quăng ra ba mươi gốc cỏ Cửu Diệp Băng Lăng, nói: “Mặc dù không có năm trăm gốc, thế nhưng ta cũng sẽ không để cô chịu thiệt”.
Trên thực tế, số cỏ Băng Lăng mà y có được cũng chỉ có hơn ba trăm gốc mà thôi, thoáng cái đã cho đi một phần, trong lòng cũng cảm thấy tiếc đứt ruột.
Thôi Tử Ngọc khẽ cười, nói: “Đủ rồi, ta cũng tự biết tốt xấu. Những ngày vừa qua, nếu như không có đạo hữu Hàn Tinh giúp đỡ thì có lẽ ta đã chết từ lâu rồi”.
“Chủ nhân, giờ chúng ta đi đâu đây?”, Bát Túc tiến lên trước, hơi nịnh nọt cười hỏi Dương Hạo.
Liếc nhìn cái tên trông cũng chẳng đẹp đẽ gì trước mắt, Dương Hạo nói: “Đi Tam Kiếp Đế Thành, ta phải đi tìm một Thiên Quân nghe ngóng vài chuyện”.
Thôi Tử Ngọc nghe thấy lời này thì sắc mặt hơi biến đổi, hỏi: “Đạo hữu Hàn Tinh, ngươi đi nghe ngóng vài chuyện? Không phải là ngươi muốn đi tìm Tri Cơ Thiên Quân đấy chứ?”
“Cô biết Tri Cơ Thiên Quân à?”, lần này tới lượt Dương Hạo kinh ngạc.
Thôi Tử Ngọc khẽ gật đầu: “Không sai. Quan hệ của Tri Cơ Thiên Quân và bố ta vẫn luôn không tệ, ta nghĩ buổi lễ mừng đại thọ của bố ta lần này, ông ta nhất định cũng sẽ tới. Nếu đã như vậy, chi bằng đạo hữu Hàn Tinh theo ta cùng về phủ làm khách?”
Dương Hạo do dự một lúc, sau đó liền gật đầu cười nói: “Nếu đã như vậy thì phải làm phiền tiểu thư Thôi rồi”.
“Không phiền, không phiền”, trên mặt Thôi Tử Ngọc lộ ra vẻ vui mừng, ý định ban đầu của cô ta là tiến cử Dương Hạo cho bố, giúp bố làm việc.
Mà hiện tại cô ta lại hoàn toàn không nghĩ như vậy nữa. Cô ta muốn giới thiệu bố của mình cho Dương Hạo làm quen. Bởi vì trước lúc này, cô ta đã tận mắt chứng kiến Dương Hạo gọi một Đại Đế là sư tôn.
Nghĩ lại cảnh tượng trên hồ Ngân núi băng khi trước, lúc Đại Đế kia xuất hiện, Thôi Tử Ngọc lại bất giác run lên.
Đại Đế, đó không đơn giản là độ cao về cảnh giới mà còn là một loại nâng cao về đẳng cấp sinh mệnh.
Tiếp theo đó, Tam Mục và Bát Túc chịu trách nhiệm mở đường, Dương Hạo lại trở nên cực kỳ thoải mái.