Khi rút kiếm, Dương Hạo cảm thấy bừng tỉnh, tâm kiếm lại trở nên sáng trong, kiếm khí cũng càng thêm mạnh mẽ, trực tiếp đẩy lùi sương máu xung quanh, giúp Dương Hạo thoát khỏi sự trói buộc xung quanh.
“Huyết Thư, bách bộ tha đao”, Văn Ngục đối mặt với khí thế kiếm khí của Dương Hạo, không lùi bước mà còn tiến lên, chém chết Văn Thương, ép sư huynh phải lui bước? Ngươi cho rằng chỉ có ngươi là thiên tài? Ta cực khổ tu luyện là vì cái gì? Hôm nay chính là ngày Văn Ngục ta một trận thành danh!
Dòng máu vô tận chảy ra từ trong Huyết Thư, từ từ chảy xuống cánh tay phải của Văn Ngục, vậy mà lại ngưng tụ thành một thanh trường đao dài tám trượng, cùng với sự di chuyển nhanh chóng của Văn Ngục, dưới mặt đất nứt ra thành một vết nứt huyết sắc sâu đến một tấc, ngay lập tức tia lửa bùng lên.
“Chỉ là một tên Linh Kiếp, trứng chọi với đá, phá cho ta!”, kiếm khí và ánh đao trực tiếp va chạm với nhau, kiếm khí tiêu tán, ánh đao cũng vỡ vụn theo, khóe miệng Văn Ngục nứt toác, máu tươi rỉ ra.
“Một kiếm Nhân Gian!”, Dương Hạo sẽ không cho đối phương thời gian nghỉ ngơi, lúc này tâm kiếm không linh của y dường như đang rơi vào trạng thái giác ngộ nào đó.
“Nhân Gian, thất tình lục dục, phàm là người thì thế nào cũng khó mà thoát khỏi hồng trần, tâm cảnh bị nhiễm trần tục, do dự trong chốc lát có thể gây chết người”, Dương Hạo lẩm bẩm nói.
Văn Ngục trực tiếp lẩn vào trong sương máu, hoàn toàn không tiếp chiêu: “Ha ha, ngươi cho rằng ta sẽ liều mạng với ngươi như hai người bọn họ sao, phí nhiều lời với ngươi là để trì hoãn thời gian thôi, bây giờ thời gian đã đến, khởi trận!”
“Huyết Thư, bùn lầy nuốt trời”, Văn Ngục rót một luồng nguyên lực tinh khiết vào trong Huyết Thư, Huyết Thư nhanh chóng lật trang, từng ký tự bay ra từ trong sách, hút lấy lực huyết sương trong không trung càng thêm mạnh, chìm vào trong lòng đất.
“Đi ra đi, hắn đã bị bao vây rồi, kết huyết long trận!”, Văn Ngục muốn tránh né một cách hoàn hảo không bị ảnh hưởng của một kiếm Nhân Gian, lúc này dường như cuối cùng hắn đã đạt được mục đích, tiếng cười điên cuồng vang khắp biển máu, duy chỉ có bóng dáng là không thấy.
“Không ổn rồi!”, Dương Hạo cảm thấy hai chân giống như bị thứ gì đó hút lấy, không ngừng lún xuống, không động đậy thì còn được, vừa di chuyển một cái thì tốc độ lún xuống càng nhanh.
“Chủ nhân!”, Bát Túc và Tam Mục thấy chủ nhân gặp nguy hiểm, nhưng làm thế nào cũng bị lún sâu vào trong trận pháp, không thể di chuyển.
“Ta không sao, đừng tới đây, trong trận pháp này có thứ gì đó rất kỳ lạ, lại cần phải có thời gian để kích hoạt, hơn nữa ta không tìm thấy trận nhãn ở đâu, Bát Túc có lợi thế trong vũng lầy, dốc toàn bộ sức lực bảo vệ Tam Mục và Thôi Tử Ngọc”, vẻ mặt Dương Hạo cũng ngưng trọng, từ sau khi lấy được truyền thừa trận đạo y chưa từng gặp phải trận pháp không giải được, nhưng lần này quả thực không biết hành động từ đâu.
“Cái gì?”, một đợt sóng chưa hết đợt sóng khác đã tới, Dương Hạo còn chưa giải được khốn trận, y đã cảm nhận được khí tức của vô số Thiên Quân, ít nhất là mấy chục người, hơn nữa dường như còn đang hình thành trận pháp gì đó, từng luồng nguyên lực cuồn cuộn không ngừng dâng trào, sắc mặt Dương Hạo cũng càng lúc càng ngưng trọng, y nắm chặt Tử Thần Kiếm.
Sương máu càng ngày càng nặng, ngay cả Bát Túc và Tam Mục ở phía sau cũng gần như không thể nhìn rõ, Dương Hạo cảnh giác xung quanh, đề phòng Văn Ngục và những Thiên Quân khác đánh lén, đồng thời thăm dò đại trận, nhưng tầm nhìn đã bị chặn lại, ngay cả thần thức cũng bị sương máu hấp thụ, căn bản cũng cùng đường bí lối với tình hình trước mắt.