Ánh mắt Thừa Phong hiện lên vẻ ngưỡng mộ: “Mặc dù ta chưa từng ra tay với chủ nhân, nhưng chủ nhân vừa tấn công đã có thể đánh ra hai loại Thiên Linh Trận trở lên cũng không phải chuyện gì khó khăn, nhưng ta chỉ sử dụng một linh trận đã cảm thấy mất sức rồi, hai loại càng không dám nghĩ đến”.
Dương Hạo cảm thấy trái tim mình bừng cháy, y thầm thề rằng nhất định phải lấy được cách sử dụng Thiên Linh Kỹ của Vô Song Đại Đế này, y loáng thoáng cảm nhận được nếu không học được cách sử dụng năng lượng đặc biệt này thì đúng là lãng phí với mình.
Nếu mình đoán không nhầm, đa phần sức chịu đựng của Thiên Linh Trận với cơ thể là một cuộc khảo sát khá lớn, số lượng trận pháp sử dụng càng nhiều, áp lực cơ thể phải chịu càng lớn.
Hơn nữa mình là cơ thể Chiến Thần, chắc có thể làm được.
“Được, Thừa Phong, để ta tiếp thụ pháp Linh Trận của ngươi đi”, Dương Hạo cười nói: “Chúng ta đánh cược thế nào?”
Thừa Phong lắc đầu nói: “Thiếu chủ, ta chưa từng cược với người khác, ngươi là đệ tử của chủ nhân thì cũng như là chủ nhân của Thừa Phong, có gì cứ dặn dò là được”.
“Thừa Phong, làm người không cần quá cứng nhắc, ngươi xem sư phụ ta trông có vẻ thành thật, trung hậu nhưng cũng thay đổi thất thường, chỉ là gặp phải mấy vị Đại Đế không biết xấu hổ mà thôi”, Dương Hạo khá có hứng thú với Thừa Phong, đừng thấy hắn không phải là đệ tử của Thừa Phong mà lầm, cảnh giới của hắn cũng đã đến Thiên Quân ngũ trọng, mà Thừa Phong lại nắm trong tay khả năng trận pháp, ngay cả Vô Song Đại Đế cũng phải khen ngợi, có thể thấy thực lực của hắn đáng sợ thế nào, e là ngay cả Thiên Quân lục trọng cũng không phải là đối thủ của hắn.
Nhân tài như thế nếu không được mình kéo đến Thiên Thành thì chẳng phải quá có lỗi rồi sao? Thiên Thành của mình có một đại trưởng lão, vẫn tạm thời không giữ chức, Thiên Thành cần nhân tài.
Trời yên biển lặng trước khi nổi cuồng phong, bây giờ thế giới Phong Vũ có hàng ngàn lỗ hổng, chỉ dựa vào các Đại Đế miễn cưỡng duy trì bằng đại trận Đoạn Thiên hoàn toàn là trạng thái bị động chịu đánh.
Các Đại Đế không tiếc thân mình bảo vệ thế giới Phong Vũ, thần dược của lòng người khiến người khác kính ngưỡng, nhưng cách đánh đó quá ổn định và không nghĩ đến việc tiến lên làm người khác chỉ trích, lại không biết không có vị tướng dũng mãnh nào có thể đánh bại thiên hạ chỉ bằng khả năng phòng ngự xuất sắc, cũng không có thành phố hay quốc gia nào có thể bất khả chiến bại bằng cách chỉ dựa vào phòng thủ.
Chiến đấu thôi chưa đủ, còn phải tấn công trong khi phòng thủ. Phòng thủ thôi chưa đủ, phải có những thay đổi trong cách phòng thủ, điều này sẽ khiến địch cảm thấy bối rối và lúng túng.
Dương Hạo có một loại dự cảm, thế giới Phong Vũ chỉ dựa vào đại trận bây giờ thì chỉ có thể trì hoãn thời gian diệt quốc chứ không thể thay đổi được cục diện.
Từ việc chưa từng nghe nói tới chỉ dựa vào một toà trận pháp là có thể khiến cho kẻ địch bên ngoài không thể đánh giết vào được, không có loại trận pháp nào hoàn mỹ như thế, cộng thêm việc lục đạo chi khí của bản thân cũng chẳng thể khiến cho trận pháp lột xác hoàn toàn!
Đáng tiếc, bản thân không phải chủ soái của thế giới Phong Vũ, nếu không chắc chắn sẽ không sử dụng sách lược bảo thủ như thế, sách lược chịu đòn bị động như thế căn bản không ổn!
Không phải bản thân không tình nguyện góp sức mà là vừa nhìn đã biết cách nghĩ của mấy Đại Đế này quá cố chấp, như vậy sẽ chẳng thể bảo vệ được cho thế giới Phong Vũ.