“Phải cẩn thận đấy. Cho dù là những cao thủ trong Thành Quận và Thành Châu cũng không dám dễ dàng vượt qua nơi này. Nghe nói một số yêu thú trong ngọn núi này rất đáng sợ, có sự tồn tại còn vượt qua cả cảnh giới Tiên Thiên”, Phù Nguyệt liếc mắc nhìn xung quanh, khuôn mặt nhỏ nhắn tỏ vẻ nghiêm trọng.
Lời nói của cô ta khiến cho Dương Hạo và tỷ đệ Tô Nhã đều khẽ chấn động, sau đó trở nên nghiêm trọng hơn nhiều.
Trong lòng Dương Hạo thấy rất khó hiểu, không biết nha đầu này rốt cuộc vì sao lại biết những chuyện này. Sự tồn tại cao hơn cảnh giới Tiên Thiên chính là cảnh giới Tử Phủ.
Nghĩ một hồi, cậu liền hỏi Phù Nguyệt: “Sư tỷ Phù Nguyệt. Ta nghĩ tỷ cũng biết phân biệt tầng lớp của các loại thú, nói cho bọn ta nghe đi!”
Phù Nguyệt liếc nhìn Dương Hạo, cực kỳ hưởng thụ hai từ ‘sư tỷ’ này, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta hiện lên một chút thần sắc, cười ngọt ngào nói: “Nghe hai tiếng ‘sư tỷ’ này của đệ, ta cảm thấy đệ cũng không đáng ghét lắm”.
Thu lại nụ cười, cô ta nói: “Sự phân chia của loài thú cũng giống với những tu giả chúng ta, cấp độ rất rõ ràng. Ta nói cho mọi người biết năm cấp độ đi. Đó là: Mãnh thú, dụ thú, linh thú, đại yêu, yêu tiên”.
“Mãnh thú tương ứng với cảnh giới Phàm Linh, dị thú có lẽ tương đương với cảnh giới Ngân Linh. Linh thú rất mạnh, có thể so bì với cảnh giới Kim Linh, thậm chí còn mạnh hơn. Còn về đại yêu, đó là sự tồn tại mà cảnh giới Tiên Thiên mới có thể đối phó được. Còn yêu tiên, cho dù là cảnh giới Tiên Thiên gặp phải cũng chết ngay mà không cần phải nghi ngờ gì nữa. Cho dù là cảnh giới Tử Phù cũng khó mà đối đầu được với yêu tiên”.
“Vạn vật trên đời đều là khắc chế lẫn nhau. Vạn vật bình đẳng, đó là quy luật tự nhiên, đó chính là thế giới”, sau khi nghe Phù Nguyệt giải thích xong, Dương Hạo đột nhiên cảm nhận được một sự thức tỉnh trong lòng, sự lĩnh hội về vạn vật chúng sinh trong nhân gian.
Không có gì là mạnh nhất, ngay cả một tu giả là con người cũng không thể nói rằng mình thống trị bách tính chúng sinh trên toàn thế giới. Yêu tộc có ưu thế của Tiên Thiên, thiên phú đáng sợ, không phân cao thấp cùng với loài người. Trừ cái này ra, Dương Hạo tin tưởng rằng trong tự nhiên còn có những thứ khác tồn tại, giống nhu yêu tộc và loài người, có nội hàm đáng sợ.
Trong dòng chảy thời gian, bất kỳ chủng tộc nào cũng không thể trường sinh bất lão, từng thời kỳ giang sơn sẽ xuất hiện những anh hùng kiệt xuất, dẫn đầu hàng trăm năm, hoặc đây không chỉ là nhân tài, mà còn có những cá thể vô danh.
“Trăm năm nữa, loài người còn có thể lớn mạnh như vậy không? Nghìn năm sau, vạn năm sau thù sao? Sự suy tàn của chủng tộc, chắc chắn sẽ trở thành xu thế. Không có thứ gì có thể tồn tại vĩnh viễn cả”, khẽ lẩm thẩm, cậu đột nhiên cảm thấy một cánh cửa đã mở ra trong trái tim cậu, một cánh cổng để trải nghiệm các quy luật tự nhiên.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!