“Trẻ con đúng là trẻ con, không chịu nổi một đòn nhỉ!”, người thanh niên nói, sau đó đột nhiên lao về phía Tô Khanh, khí tức cũng cuồn cuộn áp xuống.
“Nguy rồi! Tô Khanh, nguy hiểm!”, sắc mặt Tô Nhã thay đổi, định bước lên ngăn cản người thanh niên.
Phù Nguyệt lôi cô ấy lại, nói: “Để đệ ấy chịu khổ chút đi! Nếu tỷ cứ luôn bảo vệ đệ ấy, thì đệ ấy sẽ không bao giờ trưởng thành được đâu”.
“Nhưng mà...”
Trong lòng Tô Nhã vô cùng lo lắng. Lúc này, Dương Hạo cũng nói: “Phù Nguyệt nói đúng đấy. Cậu nhóc này quả thực phải mài dũa. Tính cách kiêu ngạo của đệ ấy đều là do tỷ bảo vệ quá mức đấy”.
“A!”, lúc hai người đang khuyên bảo Tô Nhã, Tô Khanh đang gặp nguy hiểm đột nhiên hét lớn, vẻ mặt cậu ta trở nên dữ tợn, khí thế điên cuồng tỏa ra.
“Cuồng phong đao thuật!”, đao như gió, sắc nhọn và mong manh đã giết chết người thanh niên.
Vừa rồi, lúc cậu ta phá vỡ áp chế khí tức của đối phương, sau đà tấn công có thể phát huy toàn bộ sức lực.
“Tiểu Ngũ, cẩn thận!”, sắc mặt của người đàn ông trung niên lập tức thay đổi, sau khi lên tiếng cảnh cáo, ông ta nháy mắt ra hiệu cho một tu giả cảnh giới Ngân Linh bước ba ở phía sau.
“Xẹt!”, người thanh niên Tiểu Ngũ cầm mã tấu, không ngừng tấn công Cuồng phong đao thuật của Tô Khanh, mỗi đòn tấn công của hắn đều rất chuẩn, cho dù võ kỹ của Tô Khanh rất mạnh, nhưng cũng không thể hạ gục hắn trong chốc lát.
“Chết đi!”, lúc này, một luồng ánh sáng vụt qua, một con dao găm bay tới, phóng về phía ngực Tô Khanh.
“Xấu xa đê tiện!”, Tô Nhã xông lên, cố gắng ngăn cản nguy hiểm cho Tô Khanh.
Sắc mặt của Phù Nguyệt và Dương Hạo cũng thay đổi, hai người họ lập tức phóng lên, ngăn sáu người trước mặt lại.
“Phập!”, Tô Nhã vẫn chậm một bước. Lúc cô ấy đến bên cạnh Tô Khanh, con dao kia đã đâm vào thân thể Tô Khanh.
Nhưng may thay, không đâm vào vị trí trí mạng. Con dao gang đâm vào vai cậu ta, thương tích không hề nghiêm trọng.
Sắc mặt Tô Khanh tái nhợt, phải nhờ Tô Nhã đỡ mớ đứng lên được, vẻ mặt oán hận nhìn người đàn ông trung niên đánh lén mình, hận không thể lập tức giết chết đối phương.
“Hai chọi một, bắt nạt một tiểu bối, có vui không?”, Dương Hạo nhìn người đàn ông trung niên đứng đầu, sau đó liếc nhìn thanh niên phía sau vừa đấu với Tô Khanh và kẻ đánh lén.
Vị trí của cậu nằm ngay giữa người đàn ông trung niên và tên Tiểu Ngũ kia, vì vậy tên Tiểu Ngũ phải vượt qua sự cản trở của cậu mới có thể quay lại chỗ của người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên liếc nhìn Dương Hạo khinh thường cười nói: “Thắng làm vua, thua làm giặc, có gì mà bắt nạt. Hôm nay tôi muốn tiêu diệt các cậu, lẽ nào còn cần tuân theo quy tắc nào sao? Nếu thật sự có quy tắc thì nắm đấm của tôi chính là quy tắc, ai không phục sẽ phải chết!”