Bản đồ này không biết có bao nhiêu quy tắc, chỉ là gió cát xung quanh lại chẳng thể chạm tới cơ thể bọn họ, mà dù xung quanh có yêu thú trong sa mạc đi qua thì dường như cũng chẳng hề nhìn thấy bọn họ.
“Hạo Nhất, những thứ này đều là sư phụ đệ nói cho đệ biết à?”, Dương Hạo hỏi.
“Ừ, là sư phụ đã nói cho đệ biết vào hai ngày trước, có điều lúc đó đệ không hề biết ông ấy có ý nghĩ sâu xa gì khác, xem ra việc đệ trốn ra ngoài ông ấy cũng đã biết từ lâu rồi”, Hạo Nhất không khỏi làm mặt quỷ.
Lúc này Dương Hạo mới lĩnh giáo được sự lợi hại của ông lão Ma Y, bản thân vẫn chưa muốn rời đi thì ông ấy đã có phán đoán rất chuẩn xác rồi, hơn nữa ông ấy cũng chuẩn bị sẵn bản đồ, y không khỏi cảm thấy mừng thay cho Hạo Nhất.
Ông lão Ma Y sớm muộn gì cũng phải trở về thế giới vốn dĩ mà ông ấy thuộc về, Hạo Nhất có thể bái ông ấy làm thầy, đó thật sự là một điều may mắn.
“Ôi, ta đã có được cảm ứng của Tam Mục Bát Túc, dường như bọn họ đang gặp nguy hiểm!”, trong mắt Dương Hạo loé lên tia sáng sắc lạnh, vội vàng hỏi Hạo Nhất: “Có phải ta có thể dừng bản đồ lại hay không?”
Không đợi y nói xong, bản đồ đột nhiên bay lên, thế nhưng không phải bay vào trong lòng Dương Hạo mà bay tới trên đỉnh đầu y.
Dương Hạo có được sự bảo vệ của bản đồ, ánh sáng màu vàng bao trùm khắp người, khiến cho gió cát xung quanh chẳng thể xâm nhập được.
Hạo Nhất và Thừa Phong không có loại đãi ngộ này, có điều cơ thể Thừa Phong dường như cũng có điểm đặc biệt, vốn dĩ gió cát ở nơi này khi táp lên trên người hắn nhất định sẽ đau tới độ khó mà chịu đựng được, thế nhưng bây giờ xem ra Thừa Phong lại chẳng cảm thấy đau đớn chút nào, mà Hạo Nhất thì căn bản không cần phải lo lắng.
Trên người Hạo Nhất loé lên ánh sáng màu trắng, đây là hiệu quả khi y mặc bộ Ma Y kia, ngăn lại được hết tất cả gió cát.
“Hoá ra bộ Ma Y này của đệ thật sự là một bảo bối hiếm có”, Dương Hạo không khỏi kinh ngạc lên tiếng.
Hạo Nhất cười nói: “Vốn dĩ còn cảm thấy bộ Ma Y này xấu hoắc, hoá ra còn có ích lợi như vậy”.
Dương Hạo không khỏi nhìn về phía Thừa Phong, Thừa Phong khẽ cười nói: “Ta chỉ dùng có “Ngự Phong Trận”, nếu như cát vàng ở nơi này mà hoá thành gió thì cũng chẳng thể làm ta bị thương”.
Hoá ra trận pháp còn có lợi ích như vậy, không tổn hao sức mạnh bên trong cơ thể mà vẫn có thể không cần sợ đòn công kích cuồng bạo khủng khiếp từ cát, xem ra mình vẫn phải nghiên cứu sâu hơn về trận pháp, tới lúc đó bản thân cũng có thể dùng.
Dương Hạo đột nhiên phát hiện dường như trong ba người thì mình chính là kẻ cần được bảo vệ nhất…
Dương Hạo lo lắng tới an nguy của Tam Mục và Bát Túc, dẫn theo hai người đi như bay, từ xa đã nhìn thấy một con sông có phạm vi lên tới mấy dặm, nước sông trong vắt như đá cẩm thạch, khiến cho Dương Hạo ngạc nhiên là ở trung tâm của con sông lại có một loại bèo có mười ba lá, bên trên mặt bèo có một bông hoa trông như vương miện.