Phong Hàm do dự một chút rồi nói: “Bởi vì ta là đại trưởng lão của tộc người cá, mà rượu Cửu Viêm Thiên Dung là một bí mật lớn nhất của tộc người cá ta, vì vậy ta biết thêm một số bí mật khác. Đó là phương pháp làm ra rượu cấp Hoàng nằm trong tay muội muội ta, nhưng lý do vẫn chưa ủ ra được là do đang thiếu một thứ, tên là khí Thiên Trụ”.
“Khí Thiên Trụ?”, đây là lần đầu tiên Dương Hạo nghe thấy cái tên này, liền hỏi lại.
Phong Hàm không cảm thấy kỳ lạ vì sự ngạc nhiên của Dương Hạo, bởi vì cái tên này chỉ từng được nhắc tới trong điển tịch của tộc người ca, mà số người biết hiện giờ đừng nói là người của thế giới Phong Vũ, e là người trong tộc Lân Giáp cũng không biết.
Phong Hàm suy nghĩ một chút, sau đó miêu tả trạng thái của khí Thiên Trụ, mà nói cũng như không nói, bởi vì hắn chỉ là lặp lại theo ghi chép trong điển tịch mà thôi, khí Thiên Trụ này có thể biến hóa bất cứ lúc nào. Có lúc là lỏng, có khi là khí, không ở một hình dạng nhất định nào. Hắn nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Dương Hạo, Phong Hàm cười nói: “Chủ nhân, nếu có cơ hội, ta sẽ bảo muội muội giải thích cho huynh. Tộc người cá bọn ta đã tìm kiếm khí Thiên Trụ này suốt hàng vạn năm nhưng tới bây giờ vẫn chưa thấy tung tích của nó. Nếu chủ nhân đã cần, bọn ta nhất định sẽ dồn sức tìm kiếm, ủ ra rượu cấp Hoàng”.
Không chỉ riêng vì Dương Hạo cần mà còn vì không có rượu Cửu Viêm Thiên Dung cấp Hoàng, thực lực của tộc người cá càng lúc càng yếu đi.
Trước đây tộc người cá từng rất mạnh, nhưng sau này vì kẻ địch tấn công, dẫn đến việc rượu Cửu Viêm Thiên Dung cấp Hoàng bị đánh cắp, đến cả khí Thiên Trụ cũng biến mất không tăm hơi, nếu không sẽ ủ ra loại mới.
Trước đây tộc người cá mạnh là bởi vì khi đó bọn họ dùng loại rượu Cửu Viêm Thiên Dung cấp Hoàng này đã luyện hóa cơ thể, khiến cho cơ thể của họ như được tái sinh, tràn đầy mạnh mẽ, thúc đẩy thiên phú tu luyện của tộc người cá, nhưng bây giờ họ không làm được vậy nữa rồi.
Nếu không có sự trợ giúp của rượu Cửu Viêm Thiên Dung cấp Hoàng, thực lực của tộc người cá không chỉ bị giảm xuống một bậc, mà hiện giờ mười người này đã là những thực lực hàng đầu của tộc người cá rồi, đây cũng là lí do vì sao Phong Hàm cho dù chịu nhục cũng phải đảm bảo sự an toàn cho tộc người cá. Bởi vì bọn họ đã là sự tồn tại mạnh mẽ nhất của tộc người cá, nếu như bọn họ chết, thì tộc người cá nhất định sẽ bị nuốt chửng.
Mà muội muội của Phong Hàm là Phong Y bản thân không có cảnh giới tu luyện, cô ấy trở thành công chúa của tộc người cá chỉ vì ở đó người ta coi trọng nữ tử, tuy nhiên cô ấy là một mỹ nhân vô cùng xinh đẹp.
Dương Hạo trước giờ chưa từng quan tâm đến nữ sắc, huống hồ trong tim y còn có Tô Nhã. Bây giờ y coi việc tái hợp với Tô Nhã là quan trọng nhất nên y chỉ là thuận tiện hỏi về muội muội của Phong Hàm chút thôi.
“Chủ nhân, nếu như gặp chiến sĩ của tộc người cá bọn ta, ta hi vọng chủ nhân sẽ thủ hạ lưu tình với bọn họ. Số lượng tộc bọn ta thực sự đã quá ít rồi”, Phong Hàm lấy một viên ngọc bội màu đen từ trong người ra, tràn đầy hi vọng nhìn Dương Hạo.
Dương Hạo cân nhắc một chút, sau đó nói với Phong Hàm: “Ta chỉ có thể đảm bảo rằng ta sẽ cố gắng hết sức trong hoàn cảnh cho phép. Dù sao trong chiến đấu không có phân biệt gì cả, chỉ cần họ không có ác ý với ta, ta cũng sẽ không làm hại bọn họ”.
Nói xong, Dương Hạo cầm lấy khối ngọc bích màu đen trong tay Phong Hàm, nhìn thoáng qua liền biết đây chính là biểu tượng của hắn.