Không phải Dương Hạo muốn lấy lòng hai người này, mà là bởi vì hai người này là cường giả chuyển kiếp của thế giới Minh Vương, việc gì y phải đối địch với bọn họ, ít nhất thì không nên trong khi năng lực của bản thân còn chưa tới.
Đối với rất nhiều người trong thế giới Phong Vũ, thực lực hiện giờ của Dương Hạo đã là rất đáng gờm rồi. Mặc dù chỉ là Thiên Quân lục trọng, nhưng thực lực đã đủ để giao chiến với Đại Đế, nhưng đối với Dương Hạo mà nói thì vẫn mãi là chưa đủ.
Tuy nhiên Dương Hạo không hề có ác cảm với hai người này, mặc dù Cao Minh Thu luôn coi y là đối thủ, nhưng trong mắt Dương Hạo, đối thủ như vậy mới xứng tầm.
Điều quan trọng hơn là sự cao ngạo và khí chất của Cao Minh Thu đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Dương Hạo, nếu xóa bỏ thân phận tái sinh, người này tuyệt đối sẽ là một nhân tài hiếm có trong thế giới Phong Vũ.
Sự khảng khái đó mặc dù đã đánh động y vài phần, nhưng Dương Hạo cảm nhận được nhiều hơn đó là cảm giác tinh linh tương thông với y, Cao Minh Thu bị thiệt ở đây và luôn coi Dương Hạo là trở ngại lớn nhất trên con đường tu luyện, vì vậy Dương Hạo không cảm thấy ghét hắn.
Còn Thu Nhi không hề có sự kiêu ngạo của người bên trên đối với bên dưới, giống như hai người là những người bạn, khiến cho Dương Hạo thấy rất thoải mái.
Tuy nhiên nếu như Thu Nhi có thể bẽn lẽn hơn chút thì tốt, ngay cả Dương Hạo cũng cảm thấy đau đầu trước những hành động phóng khoáng của cô ta, người phụ nữ này, nếu như có được chút đức hạnh thì thật tốt biết bao.
Tuy nhiên bản thân y chặn họng Thu Nhi vài lần, tuy nhiên cô ta không hề phản đối. Điểm này khiến cho Dương Hạo cảm thấy rất hài lòng, hoặc là cô ta mặc dù là phụ nữ nhưng tâm hồn lại là đàn ông.
“Thảo luận cái gì?”, Cao Minh Thu hỏi với vẻ thù địch, mặc dù rất bội phục Dương Hạo, nhưng sự bội phục này Cao Minh Thu tuyệt đối sẽ không nói ra. Mà Dương Hạo này đã mấy lần đánh bại hắn, khiến cho hắn cảm thấy mình không thể ngẩng đầu lên trước mặt y.
Ngược lại Thu Nhi tỏ ra rất vui vẻ: “Dương Hạo, ngươi muốn nói gì, không cần quan tâm thái độ của tên này đâu”.
“Ha ha, ta cảm thấy hai người không cần phải thù địch nhau vậy đâu. Biết đâu để hai người vào trong một cơ thể vốn dĩ là ý tốt của một ai đó thì sao?”, Dương Hạo cười nói: “Hoặc có thể người đó muốn hai người lâu ngày sinh tình, như vậy cũng tốt”.
“Vớ vẩn! Muốn ta lâu ngày sinh tình với cô ta, trừ khi mặt trời mọc từ hướng Tây!”, “Không thể nào, muốn ta lâu ngày sinh tình với anh ta, trừ khi nước biển cạn hết!”, Cao Minh Thu và Thu Nhi đồng thanh kêu lên.
“Khụ khụ khụ, tiểu tử, ngươi thông minh đấy”, quả nhiên, từ mắt Thu Nhi xuất hiện một tia sáng vàng, sau đó khí tức cổ quái của một ông lão tỏa ra, lão tràn đầy hưng phấn đánh giá Dương Hạo.
“Ông là ai?”, động tác của Cao Minh Thu và Thu Nhi lúc này y chang nhau, không hẹn mà cùng lui về sau một bước, cảnh giác nhìn ông lão.
Trong lòng Dương Hạo sững sờ, lập tức hiểu ra, bản thân y đã từng nghĩ rằng chuyện của Cao Minh Thu và Thu Nhi là do có người đứng sau điều khiển, mà người này đương nhiên đã để lại một đạo thần thức trong cơ thể này, tuyệt đối sẽ không để mọi việc loạn lên đâu.
Mà ông lão trước mặt này chính là người đã làm nên chuyện này!