Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!


Đội nắng trưa tôi đạp thêm chừng 10 phút nữa là về tới “nhà”. Thấy tôi dắt xe vào, ông nội đã hỏi ngay:
  
- Về trễ thế con?
  
- Dạ con sửa xe giúp bạn xong rồi còn bị lạc đường.
  
Ông bậc cười rồi nói:
  
- Thôi rửa tay chân cho mát rồi vào đây ăn cơm. Ông đợi mày mãi.
  
- Ơ ông chưa ăn ạ?
  
- Ừ chưa, chờ mày ăn cho vui.
  
Tôi ra phía sau vóc nước vào mặt cho tỉnh táo, vẫn còn cái cảm giác đau ở mắt một chút. Quay vào trong tôi ngồi xuống chiếc bàn cũ kỹ im lặng nhìn ông dở cái chụp bàn ra. Ông nội đã bới sẵn cơm ra chén bảo tôi ăn mau cho nóng, trong khi nồi cá kho đã nguội từ lúc nào. Lòng tôi thoáng buồn, nghĩ mình thật đáng trách quá. Tôi tự hứa chắc chắn sẽ không có lần sau đâu.
  
Một bữa cơm trưa đạm bạc với mấy con cá kho và rau muống luộc. Tôi ngồi ăn mà không cầm được nước mắt của mình. Thấy tôi khóc, ông mới ngạc nhiên hỏi:
  
- Sao tự nhiên khóc?
  
Tôi nghẹn ngào nói không thành lời. Tôi nhai cơm nhưng cứ như là nhai bao nhiêu tủi nhục, khó khăn từ trước đến nay. Vừa hạnh phúc đến vỡ oà, vừa buồn đến đau đến lạ. Tôi sợ ông lo nên mới cố bình tĩnh mà nói, dù lời nói tiếng được tiếng mất.
  
- Lâu rồi con mới được bữa cơm chung với người… như người nhà!
  
Ông vỡ lẽ, “Ồ” lên một tiếng rồi trầm ngâm nhìn ra bên ngoài sông. Giây lát ông nhìn tôi, nói rất cởi mở:
  
- Thế thì ăn nhiều vào. Tưởng chuyện gì, mày còn ăn chung với ông dài dài.
  
Tôi ngừng trào nước mắt, cố nở nụ cười cho ông vui vẻ. Bữa cơm trưa đầu tiên với người lạ cũng là người thân duy nhất của tôi ở thành phố này diễn ra ấm cúng, tuy đạm bạc nhưng chứa chan bao tình yêu thương ấm áp của con người. Tôi quý thời khắc này biết bao. Nhớ lại năm trước còn được ngồi ăn chung với bà ngoại cũng tựa như lúc này. Chỉ là giờ đây ngoại tôi không còn ở lại bên tôi được nữa. Bà đã đi về thế giới khác sống một cuộc đời có lẽ tốt đẹp hơn nơi này rất nhiều. Tôi đã cầu phúc cho bà rất nhiều và vẫn luôn như thế.
  
Xong bữa, tôi dọn dẹp phụ ông rồi leo lên cái võng ông mới mặc định đánh một giấc. Ông bảo:
  
- Võng ông mới mua cho mày. Treo ngủ cho mát con ạ chứ nằm cái giường ọp ẹp đó vừa nóng vừa đau lưng. Thôi thì mày một cái, ông một cái ngủ một giấc, chiều theo ông đi chơi.
  
- Dạ. Chiều ông có nhặt ve chai thì cho con theo phụ. Ở nhà hoài chán lắm.
  
Ông gật đầu cười khanh khách rồi bắt đầu kể rất nhiều về Phan Thiết. Nằm trên võng, ông nội phì phèo điếu thuốc rê tự tay dấn, tay gác trán nhìn ra sông trầm tư. Còn tôi thì dần chìm vào giấc ngủ trong cái nắng trưa cuối hè. Gió tuy mát nhưng hanh nóng. Phan Thiết là thế, có những trưa nắng vàng đổ xuống như muốn thiêu muốn đốt mọi thứ.
  
4 giờ chiều, tôi được ông gọi dậy. Tôi phóng ngay xuống võng với tinh thần hăng hái, rửa mặt rồi vào thay ngay bộ đồ đúng chất dân bụi đời. Cái áo trắng đi học đã sờn rách vai tôi đem vào thành phố với ý định mặc lúc ở nhà thì nay lại phát huy tối đa tác dụng. Tôi mặc vào rồi cột hai vạt áo lại, bên trong có cái áo thun, hai tay áo thả dài cũng không cài nút, diện quần sọt ngang đùi, chân mang dép lào đội nón lưỡi trai. Ông nhìn tôi cười ha hả.
  
- Mày chả khác gì bụi đời con ạ!
  
- Cho phù hợp nghề nghiệp mà nội. Chứ ăn mặc bảnh tỏn đi nhặt ve chai, người trong nghề bảo là khó coi.
  
Nói rồi hai ông cháu ra lấy xe - chiếc cub 86 đã cũ. Ông chở tôi đi và tôi bắt đầu quan sát thành phố. Tới đâu là ông giới thiệu cho tôi tới đó, vui và thân thiện như một hướng dẫn viên lành nghề.
  
Tôi theo ông đến công viên vừa nhặt rác, vừa nhặt ve chai. Hai ông cháu quần thảo khoảng nửa tiếng thì xong một công viên nhỏ, ve chai thì ít nhưng rác thì lại nhiều. Ông bảo:
  
- Có rác thì cứ nhặt con ạ. Bỏ chút công sức giúp ích cho đời, đời đẹp thì ta cũng đẹp theo thôi.
  
Tôi lấy làm tâm đắc lời ông nói. Ít ra công việc này của ông còn tốt hơn mấy cái công việc mà người đời gọi thường cho là giàu, là đổi đời, là sang trọng và quyền uy nhưng lại đạp trên đầu đè trên cổ người ta, làm tổn hại lợi ích xã hội. Nghĩ đến đây lại nhớ cha con nhà thằng Hưng, thật chẳng ra gì!
  
Vừa làm việc vừa nghe ông kể chuyện những lần đi nhặt rác như thế nào. Vừa thương ông mà vừa tức:
  
- Người ở đây vô ý thức ông nhỉ?
  
- Nói thế cũng không hẳn là sai cũng chưa chắc đã đúng con ạ. Nếu không có họ thì làm sao có cái cho mình làm, làm gì có rác có ve chai cho mình nhặt rồi tìm thu nhập? Suy cho cùng việc họ làm đó là nhân còn việc mình làm bây giờ là quả. Mình ở tầng lớp nào thì mình chịu thế con ạ.
  
Tôi thấm vào đầu lời của ông nói. Ông nói không sai, đó là quy luật của cuộc sống nhưng bức bách và ngộp nhạt đến chết. Nó cứ như việc cha con thằng Hưng dùng quyền thế mà đè bẹp tôi. Điều này càng thôi thúc tôi phải trả đũa cha con nhà nó.
  
Đến 6 giờ chiều thì ông cháu quay về. Ngang qua một quán ăn ông bảo:
  
- Nay thu được nhiều, ông cháu mình no một bữa phở ha?
  
- Dạ thôi ông. Tối con ăn ít lắm. Bánh mì cũng được rồi. Ông mua ông ăn thôi. Tiền còn lại để mai ông đi chợ.
  
- Mày không ăn thì ông cũng không có ăn. Có mày ăn chung ông mới vui.
  
Tôi lấy làm ái ngại, dù sao ông nội cũng đã nói thế thì tôi cũng đành nghe lời.
  
- Một bữa thôi nha ông. Đợi con xin việc làm rồi ông nội với con ăn uống cho thoải mái.
  
- Biết nghĩ là tốt. Ở đời ăn no thì mới lo được việc khác. Chứ đến cái việc đói nó còn chưa lo xong, thì lo được gì khác hả con? À mày gọi cho ba mày chưa?
  
- Ông nhắc con mới nhớ. Thôi để tí ăn xong con về gọi cho ba cũng được.
  
Nói rồi hai ông cháu mới tấp vào quán phở trên đường Thủ Khoa Huân. Quán khá đông, hai ông cháu chật vật lắm mới tìm được bàn trống. Gọi ngay hai tô phở bò tái rồi ngồi ăn vui vẻ với nhau. Dù bụng đã no căng tràn nhưng tôi vẫn cố gắng húp lấy chút nước dùng còn lại trong tô, quyết không để sót thứ gì.
  
Trở về “căn cứ”, tôi vội tắm rửa sạch sẽ, dự định sẽ làm một vòng quanh thành phố vào buổi tối. Tôi muốn đến lại bãi biển Đồi Dương một lần nữa. Vì đêm nay đã khác đêm qua rồi.
  
- Ông nội, con đi chơi một chút nha!
  
- Nhớ về sớm, chứ lang thang hoài không có tốt.
  
- 9 giờ rưỡi con về.
  
Tôi dắt xe ra thì ông đưa tôi cái áo mưa, bảo:
  
– Trời nhìn tạnh tạnh vậy chứ ở đây mùa này là mưa hay bất chợt lắm, đem theo có gì thì mặc.
  
Tôi nhận lấy áo mưa từ ông, cười láu cá rồi lên xe vọt đi ngay.
  
Đạp xe trong thành phố vào buổi tối thì mới thấy biết bao nhiêu thứ đẹp đẽ. Những ánh đèn màu lung linh xung quanh phố, quán xá thì mọc lên đầy hai bên đường từ quán cóc đến nhà hàng sang trọng. Xe cộ thì lưu thông tấp nập, trai gái ra đường ăn diện đẹp mắt và cả những thứ khác rất “đời” đang diễn ra xung quanh tôi. Tôi chỉ biết thành phố về đêm thì yên tĩnh, chứ chưa biết buổi tối nó như thế này. Nhộn nhịp và đẹp lung linh.
  
Chạy một hồi thì tôi đã tới Đồi Dương, vào bãi gửi xe và cho hai tay vào túi quần, lững thững đi bộ ra ngoài biển. Hít thở thật sâu bầu không khí trong lành, mát mẻ và nức mũi mùi mặn nồng của biển, mùi tanh tanh nhẹ của tàu thuyền và cả mùi thơm kỳ lạ nào đó phảng phất quanh tôi.
  
Cứ đi và cứ đi. Tôi đã chạm phải cái thứ nước mặn chát mà lạnh ấy. Tôi dừng lại, cúi người lấy hai chiếc dép lên và xách tay, tiếp tục hành trình dạo biển của mình. Phía trước tôi là một màu đen của biển đêm, phía xa chỉ lấp lánh vài ánh đèn héo hắt của tàu cá, ngoài ra chỉ có một bầu trời khá tối, xám xịt. Có lẽ lại sắp chuyển mưa nữa rồi.
  
Tôi dừng lại, phía trước tôi có người đang đứng yên lặng. Dưới ánh đèn loe lóe từ xa trên bờ kè, tôi xác định được người đó là một cô gái với mái tóc thả dài, bay phất phơ trong gió. Gương mặt trắng trẻo đang nhìn xa xăm ra nơi tối tăm của biển cả. Tôi chỉ thấy cô gái đó mặc một chiếc váy ngang gối, có hoa văn trông như hoa hồng. Nét mặt khá buồn và cả đôi môi đang cười mỉm đầy bí ẩn. Sức hấp dẫn đầy ma mị tỏa ra rất mãnh liệt từ cô gái đó đã thu hút tôi, khiến tôi tò mò phải đi lại gần. Vẫn không thấy động tĩnh gì, tôi giả vờ ngang qua sau lưng, lén nhìn kỹ cô gái đó một lần nữa. Cô ấy thật đẹp, thật xinh xắn!
  
Thế là dừng lại vài giây để ngắm thật kỹ thì tôi bị phát giác. Cô gái kỳ lạ đó quay lại nhìn tôi. Hoảng quá tôi vứt đôi dép xuống cát, vội ngồi thụp xuống nghịch lấy nghịch để bờ cát ướt, rồi lại xắn ống quần, rồi nhặt dép, đứng dậy và rất bình thản.
  
Tôi bỏ đi, cứ đi thẳng mà chẳng dám nhìn lại. Sực nhớ vẫn chưa gọi cho ba. Tôi vội móc điện thoại ra và gọi ngay, cũng may là còn sớm, lại kẻo phiền giấc ngủ của ba. Chuông reo liên tục, rồi tiếng của ba hiện lên ở đầu dây bên kia:
  
- Phong hả, ba nghe nè con!
  
Nghe giọng nói của ba vang lên ở đầu dây bên kia, tôi vui lắm. Tôi bắt đầu kể láo về cuộc sống ở đây, cố mỉm cười để ba an lòng. Nói chuyện với ba tầm nửa tiếng thì kết thúc. Tôi lại cảm thấy chơ vơ và buồn. Không hiểu sao, cuộc sống này thất thường đến như vậy. Hay chỉ đơn giản là lòng tôi thấy như thế nào thì chính là cuộc sống của tôi như thế ấy?
  
Tôi cầm lòng, dặn lòng, buộc lòng mình không được phép bật khóc như hôm qua nữa. Như thế là yếu đuối!
  
Tôi còn nhớ năm tôi 10 tuổi, ba ôm tôi vào lòng mà thủ thỉ:
  
- Nam tử hán đại trượng phu không được khóc, không việc gì phải khóc!
  
- Nhưng sao ba lại khóc?
  
- Ba không phải nam tử hán, ba tệ lắm. Con đừng như ba, nghe con.
  
Và giờ thì tôi không khóc. Tôi chỉ nấc lên ưng ức, nghẹn và khó chịu. Đứng nhìn vào hư không rất lâu, tôi cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
  
Quay lại bãi xe, tôi lấy xe và định đạp vòng vòng trong thành phố rồi về. Tôi chọn những con đường ven sông Cà Ty để hóng gió. Có lúc lại lang thang đến tận khu nhà thờ Lạc Đạo để nhìn, để tìm một sự bình yên, thanh thản nào đó.
  
Phố xá dần chuyển về đêm, trời ngày một tối hơn và dày hơn những đám mây xám xịt. Tôi vội vã đạp xe quay về. Ấy thế vừa xuống dốc cầu Trần Hưng Đạo thì trời đổ mưa nặng hạt ngay. Sớm không mưa, muộn cũng không trút nước, cứ phải là đè đúng lúc mà làm ào ào, ai đỡ cho kịp.
  
Tôi tìm vội một mái hiên nào đó tránh tạm, nhưng đêm rồi với lại mưa thì ít hàng quán ven đường nào còn mở cửa. Tôi cố chạy thêm một đoạn thì thấy có trạm xe buýt, tôi tấp vào ngay. Dắt chiếc xe vào, đá chân chống dựng nó xuống. Tôi giũ cái áo mưa toàn nước là nước rồi vắt lên xe cổ xe.
  
Phố đêm đã đẹp, nay mưa càng làm nó đẹp hơn. Cảm giác của hôm nay khác hẳn cảm giác của ngày hôm qua, thoải mái, dễ chịu hơn và vui hơn.
  
Chừng năm phút sau thì có một cô gái cũng đạp xe vào trú mưa dưới trạm. Tôi ngỡ ngàng, vừa thấy vui vừa thấy sợ hãi, tim đánh thình thịch loạn cả lên. Là cô gái ở biển lúc nãy.
  
Tôi đứng chấp hai tay ra sau lưng, ngắm nhìn cảnh vật trong mưa và thỉnh thoảng lén lút nhìn sang cô gái đó. Còn cô ấy thì đứng ôm hai cánh tay, gương mặt rất bình thản, khả ái. Nhìn kỹ thì cô gái này cao chừng một mét sáu, nước da trắng, khuôn mặt trái xoan tạo nên nét quyến rũ rất dứt khoát, không thừa cũng không thiếu.
  
Thấy cô ấy run bần bật vì lạnh, tôi nhích lại gần bắt chuyện. Tôi biết chắc cô ấy là người thật chứ không phải là ma nữ đứng ở biển khi nãy.
  
- Chào… chào em!
  
Tôi đánh liều gọi người ta là em trong khi tôi còn chẳng biết được tuổi tác của họ. Thôi kệ, thử xem sao, cùng lắm úp mặt vào tường sám hối. Cô ấy chậm rãi nhìn tôi, run run hai vành môi và cả cơ thể đang ướt sũng.
  
- Chào… chào anh...
  
- Em lạnh à?
  
- Vâng.
  
Giọng cô ấy rất ngọt lại trong trẻo khiến tôi thích thú và muốn nói chuyện hơn.
  
- Không chê thì mặc áo khoác của anh nè. Tí tạnh mưa thì trả lại cũng được.
  
Tôi còn lo rằng cô ấy không chịu chứ, ai ngờ gật đầu cái rụp rồi còn cười rất tự nhiên. Thế là tôi cởi áo khoác ra và đưa cho cô ấy. Trò chuyện vài câu tôi mới biết mình bị hớ thật. Cô ấy tên là Trinh, cũng bằng tuổi tôi, tức là năm nay vào lớp 10.
  
- Hình như lúc nãy anh có gặp em ngoài biển nhỉ? - Tôi hỏi mặc dù biết chắc là như vậy.
  
- Vâng, chắc thế. Em cũng không để ý lắm.
  
Trinh nhoẻn miệng cười, lộ cái răng khểnh ra trông duyên mà lại đẹp cực kỳ. Tôi đến ngất ngây mà nhìn em ấy mãi.
  
- Nhà em ở gần đây không?
  
- Không, ở Nguyễn Hội á.
  
- Thế à, nhà anh cùng đường về nè. Hay để anh đưa em về luôn cho an toàn.
  
Trinh e dè nhìn tôi.
  
- Sợ à? Anh hiền khô à. Không thì cách xa 5m cũng được.
  
Nói rồi tôi đứng tránh ra vài bước. Trinh nhìn tôi rồi bật cười nói:
  
- Anh thật thà ghê. Thôi cũng được, nhớ 5m nhé!
  
Tôi cười trừ, xấu hổ kinh khủng nhưng cũng cố mặt dày mày dạn đứng nói chuyện phiếm thêm một tí nữa. Tầm 30 phút sau thì mưa tạnh, chỉ còn mấy giọt tong tong xuống mặt đường.
  
- Mưa tạnh rồi, tranh thủ về thôi.
  
Tôi nói rồi lấy áo mưa đưa Trinh.
  
- Mặc vô đi, chắc còn lắc rắc kẻo lại ướt.
  
- Em ướt sẵn rồi mà.
  
Cứ nói chuyện với con gái thì tôi lại thế. Hơi run và hoảng đến mức quên trước quên sau. À mà chỉ mỗi nói chuyện với nhỏ Mai là tôi sẵn sàng bật chế độ đanh đá lên đấu võ mồm với cô ấy. Nghĩ lại thì cũng lạ, mà cũng không quá bận tâm vì lúc ấy tôi đâu nhận ra được điều này.
  
Chợt Trinh đưa tôi chiếc áo khoác rồi bảo:
  
- Áo khoác anh nè!
  
- Em cứ mặc đi. Về tới nhà rồi đưa lại. Anh con trai khỏe hơn, chịu chút lạnh không sao đâu. Em nhìn người mình xem, ướt hết rồi, đi gặp gió vào cảm lạnh đó.
  
Trinh nhoẻn miệng cười tươi, khẽ gật đầu rất duyên, lại còn khen tôi nữa chứ.
  
- Anh tốt thật đấy.
  
Trinh dắt xe xuống đường rồi đạp đi trước, tôi lững thững đạp theo sau với khoảng cách tầm 5m như đã hứa. Khéo thay cái tầm này vừa đủ để ngắm được người đẹp vừa có thể làm người bảo vệ cho cô ấy. Đến đây thì tôi mới biết là mình không những dại gái mà chắc chắn là đổ đứ đừ với cô nàng này rồi.
  
Cảm giác đi trong thành phố sau cơn mưa và ngắm nhìn một người con gái từ phía sau nó lâng lâng khó tả. Vừa thích vừa vui. Chưa bao giờ tôi như thế này kể từ khi gặp Trinh cả. Nhưng có lẽ sau đêm nay tôi sẽ khó mà gặp lại Trinh được nữa.
  
Rất nhanh đã đến nơi. Cô ấy dừng xe lại tại một cái ngã tư nhỏ, nói vài lời cảm ơn tôi và trả lại áo khoác.
  
- Ơ thế nhà em đâu?
  
- Chạy vào cái đường này vài chục mét thôi. Em sợ mẹ thấy em đi với người lạ nhất là con trai.
  
- Vậy thôi em về đi. Nhớ uống thuốc cảm rồi ngủ ngon nhé!
  
- Cảm ơn anh. Chúc ngủ ngon.
  
Tôi ngơ ngác nhìn theo Trinh đạp xe đi vào cái đường bên trái. Đợi khuất bóng dáng người nhỏ xinh ấy thì tôi rẽ phải ra đường lộ và về lại “nhà”.
  
Về tới thì thấy ông nội đang phì phèo điếu thuốc, nằm võng nghe cải lương trên cái máy nhạc nhỏ. Thấy tôi vào ông mới hỏi:
  
- Có mắc mưa không con?
  
- Dạ không đâu nội, nhờ có áo chống đạn của nội đấy.
  
Nói rồi tôi thay quần áo, lau khô người, rót một cốc nước thật đầy và tu sạch. Tôi thót lên cái võng mới mua của nội, cười thầm đầy phấn khích. Rồi lại suy nghĩ về khuôn mặt xinh đẹp của Trinh, tôi cười như thằng bệnh.
  
Giá như gặp lại Trinh nhỉ? Nhưng điều đó khó xảy ra quá. Trinh theo gia đình về Phan Thiết thăm nội, ở đây chơi mấy tháng hè rồi sẽ về Sài Gòn. Có lẽ đêm nay là đêm đầu tiên cũng như là đêm cuối cùng tôi gặp Trinh và có một chút gì đó gọi là thích với cô ấy.
  
Đêm rồi. Đêm ở ngoại ô thành phố rất yên tĩnh, chỉ có tiếng ốc, tiếng ếch nhái dưới sông kêu vang trong đêm để gọi bạn tình. Tôi chìm vào giấc ngủ nhờ những bản cãi lương bất hủ mà nội mở, nghe sao hay đến độ buồn ngủ.
  

Nhấn Mở Bình Luận