Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!


Tôi rẽ vào đường Lê Hồng Phong để đến cổng trước vì học buổi chiều nhà trường chỉ đón học sinh vào từ cổng trước, 12 giờ 45 mới mở cổng sau. Lúc tôi đến sân trường đã đông đúc học sinh đi lại, không khí náo nhiệt và ồn ào. Nó khiến tôi háo hức đến kỳ lạ.
  
Tôi tuân thủ theo cái bảng xanh đề bốn chữ “Xuống xe dắt bộ” được gắn ở trên trụ cổng, lững thững dắt xe vào. Đứa nào mà gan thì cứ việc chạy, chốc sau thì cứ việc chào đón bảo vệ tìm tới thăm xe vậy.
  
Vừa đi tôi vừa nhớ lại vụ xe của Mai bị phá, cái tính đa nghi của tôi dần dần hiện lên. Xe đã vào bãi của lớp rồi nhưng vẫn cúi xuống kiểm tra thật kỹ rồi mới thong thả đi về lớp.
  
Lớp tôi nằm ở tầng hai dãy C, sát ngay cầu thang. Từ bãi xe vào cũng không xa nhưng nhìn từ cửa sổ ra bãi xe thì là cả vấn đề. Chính vì vậy mà khó đề phòng được gì.
  
Đi vào lớp, tôi làm bộ mặt bất cần như mọi khi và quăng balo lên bàn đánh ầm. Mấy đứa con gái giật mình quay xuống nhìn tôi với ánh mắt kỳ thị. Tôi đi lại gần cửa sổ để nhìn xuống sân trường, hướng về phía bãi xe để dò xét. Nhưng hoàn toàn không thể nhìn cái gì được cả. Chợt nhớ mấy hôm trước Mai có nói “Thứ hai đi học, Phong lên và phân công tổ một trực nhật nha!”. Nhớ lời Mai dặn, tôi liền đứng dậy đi lên bảng cầm phấn và bắt đầu viết “ Phân công trực nhật tuần một - tổ 1”. Tôi quay xuống thì thấy chúng nó đang nhìn chăm chú như chờ đợi điều gì. Tôi hỏi:
  
- Tổ một là tổ nào?
  
Tụi nó chỉ vào ba bàn đầu gần cửa ra vào. Tôi nhủ thầm trong bụng, thì ra là tổ của thằng Hưng lớp trưởng.
  
Thế là tôi hỏi tên của các thành viên trong tổ 1 và tiếp tục ghi ra bảng, phân công cho thằng Hưng quét lớp và đổ rác.
  
Tôi còn ghi thêm một câu cảnh cáo “Trực dơ, ra về trực lại cho sạch mới được về!”
  
Thiếu gì cách để trả đũa nó, nhưng cách mà dùng quyền lực để trả đũa nó thì là tuyệt vời thật. Ăn miếng trả miếng là đây.
  
Tôi bỏ đi về chỗ ngắm nhìn lại cái bảng đang chi chít chữ ngoằn ngoèo của tôi. Chợt thấy thiếu thứ gì đó, tôi suy nghĩ một hồi thì vỡ lẽ còn thiếu xác nhận.
  
- À quên!
  
Tôi cố ý nói to để cho cả lớp nghe rồi đứng dậy đi lên bảng, đề thêm mấy chữ to thật to “Phó lao động đã ký” và ký tên tôi vào. Đúng là làm trò cho thiên hạ cười. Nhìn ngố thật sự nhưng mà tôi vui là được. Cái tôi muốn là cho thằng Hưng biết quyền là như thế nào. Cho dù nó có là lớp trưởng thì nó cũng không có quyền ép buộc tôi phải làm việc gì nếu tôi đúng và nó sai như chính ba nó đã làm với các giáo viên trường này. Nó là cái thá gì? Nó đâu thể nào dựa hơi ba nó mãi được. Biết đâu một ngày không xa, nhân quả xoay vòng, luân hồi không đổi, ba nó cũng rớt đài chính trị thì sao? Tự nhiên tôi lại có niềm tin mãnh liệt như thế.
  
Tôi bỏ về chỗ mà miệng không nhịn được cười. Đến khi Huy Béo vào lớp và nó khựng lại, đứng đọc hết rồi mới chịu về chỗ. Nó phụt cười khoái chí hỏi tôi không ngớt.
  
- Mày làm cái quái gì thế? Ký cả tên cơ à?
  
- Tất nhiên, làm việc cho đàng hoàng chứ. Chả đùa?
  
- Ê. – Nó ghé sát tai tôi. – Trả đũa à?
  
Tôi gật đầu, mỉm cười đắc ý nhìn thằng Hưng vừa mới đến lớp. Vẻ mặt nó sững sờ không kém, nhìn tôi và cười. Cười giả tạo thôi, chứ tốt lành gì với nhau.
  
Huy Béo vẫn chưa thôi cười nắc nẻ. Nó vỗ tay bôm bốp khiến cho thằng Hưng phải vừa cầm chổi vừa nhìn chằm chằm vào chỗ tôi.
  
- À mà sao sáng nay mày không đi chào cờ?
  
- Tao bận, hôm bữa có nói với Mai rồi.
  
- Thế mày có biết thời khóa biểu hôm nay không? Hay vác cái balo trống?
  
- Mai nói rồi thưa ông nội!
  
Tôi phát bực vì nó hỏi quá nhiều mà tôi thì lại đang muốn yên tĩnh một chút.
  
- Ghê thật.
  
- Ghê cái gì? – Tôi liếc nó.
  
- Cái gì cũng… ứ ừ Mai mới chịu cơ.
  
Tôi không nói gì, thằng này nói thế tôi mới nghĩ lại rằng có cái gì đó lạ lạ. Mai? Sao cái gì cũng là Mai nói cho tôi biết? Khó hiểu. Tôi bắt đầu lạc vào thế giới mà có hàng vạn câu hỏi về Mai.
  
- Phong!
  
Tôi giật mình nhìn lại thì thấy nhỏ Mai đang ngồi đối diện mình, cười khì.
  
- Kia là sao? – Mai chỉ tay lên bảng.
  
- Ờ thì nghe lời của cô tôi phân công trực còn gì.
  
- Nhưng mà… hơi bị lố. – Mai cười khúc khích.
  
- Sao lại lố chứ?
  
- Ký tên đấy. Trông ngố chết đi được.
  
- Có ẩn ý đấy Mai ơi! - Huy béo chen vào.
  
- Mày thôi đi, đừng nói cái giọng lai đực lai cái đó nữa. Tởm chết!
  
Tôi quát nó rồi nhìn Mai, nói:
  
- Không ký, không ai biết là tôi làm!
  
Mai ngạc nhiên khi tôi nhấn mạnh từng chữ.
  
- Trả miếng à? Biết rồi nhé!
  
Tới lượt tôi lại bị ngạc nhiên. Sao hôm nay tôi toàn bị bắt bài không thế?
  
Đúng 12 giờ 45 thì chuông reng báo hiệu vào lớp. Tôi vội vàng đứng dậy và đi kiểm tra vệ sinh, cố vạch lá tìm sâu, bắt bẻ từng chút một nhưng xem ra tôi lầm. Có lẽ thằng Hưng biết ý đồ của tôi nên nó quyết mà trực cho sạch. Tôi nhủ thầm sẽ còn cơ hội khác, chỉ cần nó còn ở đây.
  
Tôi đứng trên bục giảng, vỗ tay ra hiệu gây chú ý. Tôi đợi ổn định thì mới dõng dạc nói:
  
- Hôm nay, ngày đầu của năm học mà các bạn tổ một trực rất là sạch sẽ. Rất đáng tuyên dương và học hỏi các bạn ấy. Mọi người nên noi theo gương của tổ một nhé, nhất là lớp trưởng Hoàng Hưng với tinh thần trách nhiệm cao. Mặc dù là lớp trưởng bận trăm công nghìn việc nhưng vẫn ra sức vệ sinh lớp thật sạch. Đề nghị các bạn cho một tràng pháo tay!
  
Cả lớp vỗ tay náo nhiệt hưởng ứng, hò reo và rồi cười sằng sặc. Riêng thằng Hưng thì đang nóng mặt nhìn tôi, chẳng thể nào mở nổi một nụ cười dù là khinh bỉ.
  
Tôi đi về chỗ và cười với Huy Béo. Nó đưa tay ra hiệu “OK”, vẻ mặt hài lòng vô cùng. Tôi nói với nó:
  
- Từ từ, còn nhiều trò lắm!
  
Buổi sinh hoạt đầu năm diễn ra trong sự im lặng của lớp khi nghe những mẩu chuyện về gương tốt do Trúc Mai đọc từ báo Nhi đồng. Tuy nội dung có phần hơi chán nhưng với giọng đọc ngọt ngào và truyền cảm của Mai thì cuốn hút mọi người đến lạ. Tôi cũng vậy, không sao rời mắt tắt tai được.
  
Cho tới khi chuông reng báo vào tiết một. Mai về chỗ cất quyển báo vào cặp rồi lấy sách sách vở ra đặt lên bàn. Nàng quay xuống hỏi tôi:
  
- Phong soạn bài chưa?
  
- Không. Soạn chi.
  
- Nhỡ cô kiểm kiểm tra vở soạn thì sao? - Mai nhíu mày, khẽ nghiêng đầu.
  
- Đầu năm lo gì.
  
Thấy tôi nói thế Mai cũng không hỏi nữa, nguýt nhẹ rồi quay sang Huy Béo tra khảo nó. Thằng Huy cũng chẳng khác gì tôi mấy, nó trả lời gọn lỏn:
  
- Không biết soạn!
  
Cũng vì thế mà nàng Mai mới tức điên lên, chửi hai thằng tôi thế này thế nọ, lười biếng, nhác học, ham chơi,... còn dọa sẽ mách cô nữa chứ.
  
- Con trai mà lười biếng như mấy ông chả ai thèm thương đâu.
  
Tôi cười xòa, nói:
  
- Con gái lẻo mép chả ai ưng. Đây không ai thương thì đấy cũng chả ai thương nhá!
  
Nàng ta quay lên, vẫn không quên cho tôi ăn tát bằng tóc nhưng nhẹ hơn. Mai trưng ra cái điệu bộ đang một tay chống cằm, tay kia xoay xoay cây bút trên bàn và vẻ mặt thì đang nhăn nhó suy tư. Nhìn Mai lúc này cũng không kém gì Trinh, xinh đẹp đến lạ. Nhưng có vẻ Mai là một cô nàng đa tính cách, lúc như con nít, lúc như người lớn như thế này và lúc thì là chúa la sát. Tất cả tính cách của Mai đều đáng yêu cả, mặc dù có đôi lúc khiến tôi thấy bực mình. Còn Trinh thì vẫn là điều bí ẩn, quyến rũ lạ lùng.
  
Tôi đang lạc vào chốn mơ mộng thì nghe tiếng hô thất thanh của thằng Hưng:
  
- Lớp đứng!
  
Vừa dứt lời thì cả lớp lục tục đứng dậy theo nó, tôi thì chưa nhưng thấy có giáo viên đi vào đứng ngay lối đi của hai dãy thì tôi mới chịu đứng dậy.
  
- Các em ngồi đi.
  
Cô dạy ngữ văn ra hiệu cho ngồi rồi đi tới bàn giáo viên đặt túi xách lên. Sau đó thì cô thong thả đi lại vị trí cũ và nói:
  
- Cô xin tự giới thiệu với các em. Cô tên là Ngự, cô sẽ phụ trách môn ngữ văn của lớp các em từ đây đến hết năm học.
  
Cả lớp vỗ tay hoan nghênh chào đón cô Ngự. Vừa dứt thì thằng Hưng đã đứng dậy ngay:
  
- Em xin phép được giới thiệu với cô, em là Hoàng Hưng lớp trưởng. Và sau đây là các cán bộ lớp. Trúc Mai là lớp phó học tập.
  
Mai ngơ ngác đứng dậy, vẻ mặt khó chịu nhìn Hoàng Hưng và rồi vui vẻ chào cô Ngự. Thằng Hưng lại giới thiệu:
  
- Mỹ Yến lớp phó văn thể...
  
Nó cứ việc giới thiệu và dàn cán bộ lớp cứ đứng dậy niềm nở chào cô. Đợi mãi không thấy nó gọi tên tôi thì tôi liền đứng dậy cướp lời nó ngay:
  
- Thưa cô em là Hàn Phong, lớp phó lao động của lớp. Em có chút thắc mắc là tên cô đẹp như thế, không biết chữ Ngự trong nghĩa nào vậy cô?
  
Cả lớp liền im lặng chăm chú lắng nghe cô Ngự giải thích tên của mình. Ai nấy nghe xong cũng đều rạng rỡ, không ngớt lời khen cho một cái tên ý nghĩa và đẹp. Tôi cảm ơn cô xong thì nhẹ nhàng quay sang thằng Hưng.
  
- Lớp trưởng quên mình rồi hay sao?
  
Cô Ngự nhìn nó khiến nó lúng túng, cả lớp liền chuyển chủ đề, xì xào lên. Thằng Hưng đành miễn cưỡng giới thiệu lại tên tôi và nói một cách gượng gạo.
  
- Xin lỗi… Phong nhé, Hưng nói nhiều quá nên quên mất!
  
Thằng Hưng bị tôi vạch mặt ra như thế lại còn phải xin lỗi tôi nữa thì hết tám chín phần là nhục nhã, một hai phần còn lại là cay lắm đấy.
  
- Không sao đâu. Lần sau đừng nói nhiều nữa nhé!
  
Tôi cố nở nụ cười thân thiện và ngồi xuống. Trong lòng hả hê cực kỳ. Cả Huy Béo cũng quay sang nhìn tôi với ánh mắt hài lòng hết sảy. Cô Ngự lên tiếng:
  
- Giao lưu vậy là được rồi. Tránh mất thời gian chúng ta nên đi vào bài mới.
  
Tôi lấy sách vở ra, đặt lên bàn rồi mở quyển Ngữ Văn ra ngó cái bài "Tổng quan văn học Việt Nam". Tôi thở dài ngán ngẩm. Học gì chứ học mấy bài như thế này chán kinh khủng.
  
Thế là tiết văn trôi qua trong vô vị, tôi chỉ biết chép bài và ngó ra ngoài, thỉnh thoảng tôi có chợp mắt một chút nhưng lại bị con bà la sát quấy rầy không cho tôi yên giấc. Học chiều mà, buồn ngủ là chuyện tất nhiên rồi. Mà căn bản là ngủ ở lớp học thích hơn ngủ ở nhà.
  
Thời gian trôi qua nhanh trong cái diễn biến vạn lần chậm chạp. Rồi cũng hết tiết văn tẻ nhạt bởi nội dung, chứ cô Ngự giảng rất hợp ý tôi. Huy Béo nhanh nhảu rủ tôi đi căn tin. Tôi từ chối nó và nằm dài ra bàn, ôm luôn cái bàn lại.
  
- Đi với tao, tao bao nước!
  
- Dẹp đi, tao lo cho tao được mà.
  
- Thế mày không tính chuyện kết thân hai thằng bảo vệ xe à?
  
Tôi ngóc đầu dậy ngay. Nghe nó nói thế thì tỉnh cả ngủ. Tôi phóng ra khỏi lớp, chạy trước cả thằng Huy. Nó ở phía sau réo tên tôi như giặc nhưng tôi vẫn đâm đầu mà chạy. Cứ nghĩ phải nhanh chứ mười phút chuyển tiết này có là bao để mà nói hết mọi việc.
  
Một chốc sau, tại cái xó nhỏ của căn tin sát vách nhà thi đấu của trường. Huy Béo chửi sa sả vào mặt tôi.
  
- Thằng chó, mày ham hố cái quái gì mà cắm đầu chạy như ma đuổi. Trong khi tao tính kêu mày sang rủ hai thằng này trước. Mày bỏ lại mình tao năn nỉ muốn gãy lưỡi hai đứa này luôn á!
  
- Thôi thôi. Mấy ông rủ tụi tui ra đây chi thì giải quyết lẹ đi.
  
Một trong hai thằng bảo vệ xe nói.
  
- Bình tĩnh Tuấn. - Huy Béo nói rồi quay sang tôi. - Phong, mày nói đi.
  
- Ờ hai ông uống gì gọi đi, chầu này thằng Huy lo.
  
Huy Béo nhìn tôi với ánh mắt lưỡi kiếm, như rằng nó muốn ăn tươi nuốt sống tôi. Rồi thằng Thành quay vào trong gọi bốn lon coca cho cả bốn thằng, uống vậy mới đều.
  
- Rồi bây giờ như thế này. Hôm bữa tui đánh thằng Hưng chắc mấy ông cũng biết. Tui không quan tâm hai ông nghĩ sao về tui. Nhưng mà chuyện này là do một mình tui chứ không liên quan đến ai nữa. Mấy ngày nay có Huy Béo với Mai là thân thiết qua lại với tui, kể cả ông nữa đó Tuấn. Ít nhiều thì tụi thằng Hưng cũng đã ghim ông rồi nên phải cẩn thận. Hôm lao động xong xe của Mai bị hỏng nặng. Cũng không quá nghiêm trọng nhưng sẽ rất nguy hiểm nếu không để ý.
  
- Thì liên quan gì bọn tao? - Thằng Thành sốt ruột.
  
Tôi dừng lại khi cô bán hàng đem nước ra bàn. Đợi cô đi thì tôi tiếp tục:
  
- Tui muốn mấy ông giúp cho, quan sát xem có ai tới gần xe của Mai hay thằng Huy không. Nếu có thì chụp hình rồi báo lại giúp tui. Xe tui thì khỏi cũng được. Chuyện của tui mà để mọi người day vào thì ngại lắm. Thông cảm mà giúp tui nha?
  
Tôi thấy thằng Tuấn có phản ứng, định nói gì đó nhưng bị thằng Thành kéo tay, đạp chân cảng lại. Nó còn tranh nói:
  
- Được chứ. Nhiệm vụ của bọn tao mà. Mày yên tâm. Tụi tao sẽ giúp.
  
- Mày nói thế thì tốt quá. Cảm ơn tụi mày nha.
  
Hai thằng nó đứng dậy, thằng Thành kéo tay thằng Tuấn đi về đi về lớp trước. Tôi nhìn theo và mỉm cười. Vì tôi đã ngờ ngợ ra được vấn đề rồi. Thằng Tuấn có vẻ bồn chồn, khó chịu gì đó, cứ như là nó muốn nói mà lại không được nói. Thấy vậy tôi mới hỏi nhỏ Huy Béo:
  
- Mày thấy thằng Tuấn có gì lạ không?
  
- Lạ gì? Tao thấy bình thường.
  
Tôi không nói gì nữa. Tôi tin rằng mấu chốt nằm ở chỗ thằng Tuấn.
  
- Thôi vào lớp mau đi.
  

Nhấn Mở Bình Luận