Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Truyện Mai Này Tôi Yêu Em


Ngày đầu tiên nhập học, tôi đã bị ăn tát oan mạng từ con nhỏ bàn phía trên. Dù có chút không cam lòng nhưng tôi cũng cho qua. Một phần là bởi vì tôi đã dọa cô ấy một trận đến mức bật khóc tại lớp và phần còn lại là bởi vì cô ấy dễ thương.
  
Rồi buổi nhập học cũng trôi qua mau như giấc ngủ của tôi vậy mặc dù có một số rắc rối và ồn ào nhỏ. Cũng chẳng đáng để tôi phải bận tâm lắm. Lúc ra về thì mới hay biết mình được nằm chễm chệ trong sổ ban cán sự lớp với vị trí "lao công" cực kỳ oách dù cho tôi mảy may hay biết gì. Thằng Huy Béo, là cái đứa ngồi cùng bàn và đã làm nhân chứng cho tôi trong vụ bị ăn tát oan mạng kia bỗng trở thành người bạn đầu tiên của tôi trong ngày nhập học ở trường cấp ba này. Cuối buổi tôi rủ nó đi uống nước mía trò chuyện rồi đi net chơi game, nên bây giờ hai thằng đang ngồi nhâm nhi ly nước mía mát lạnh, ngắm nhìn dòng Cà Ty lặng lẽ trong thành phố Phan Thiết.
  
Tôi vừa chuyển vào thành phố vài ngày trước để thuê trọ chuẩn bị cho việc nhập học. Phòng trọ nằm trong một con hẻm nhỏ đối diện cổng sau của trường và chỉ mất vài phút đi xe đạp. Tôi vào thành phố thuê trọ một mình, không bạn sống chung, không người thân nào giúp đỡ. Có lẽ đó là do tôi không cần. Vừa lên thành phố thì tôi dùng chiếc martin bạc ba mua cho, đạp dạo một vòng quanh trường và quanh đường phố, tiện tay ghi chép lại quán xá, vẽ luôn một cái bản đồ cho riêng mình. Thích nhất là biển Đồi Dương và cảng biển Thương Chánh. Tôi kể lại cho thằng Huy nghe, nó vừa gật gù vừa nhai đá rôm rốp.
  
- Tao bắt đầu nể mày rồi đầy. Tự thân tự lập ở cái chốn đô thị xa lạ này. Đã thế không có sự bảo hộ nữa chứ. Thán phục… thán phục.
  
- Mày cứ nói quá. Mà tao cũng quen rồi nên không sợ. Thôi đi net lẹ mày, ngứa tay quá rồi.
  
- Ò, mày nôn chi khiến tao cũng nôn theo.
  
Tôi tính tiền xong thì lên xe đề ba đạp thẳng vào quán net gần đó. Vừa cất xe, tôi tia được hai máy trống liền la lên:
  
- Mở hai máy 16, 17 đi ông chủ.
  
- Bố nhà mày, chưa khởi động máy mà bảo tao mở, mở cái đầu mày đúng không?
  
Tôi cười trừ vì bị ăn mắng té tát. Thằng Huy cũng bật cười theo, nó nói:
  
- Mày quậy ghê gớm.
  
Anh chủ quán net hét lên:
  
- Hai thằng ông nội mở máy hay nạp?
  
- Mở máy! - Tôi gào lên.
  
- Mày lố rồi đấy Phong? - Thằng Huy níu áo tôi.
  
- Ờ, ủa vậy hả? - Tôi lấm lét nhìn xung quanh rồi cười gằn. - Thôi chơi đột kích nha. Tao chỉ cho.
  
Nói rồi tôi giúp nó tạo tài khoản game đột kích, hướng dẫn nó từng chi tiết một. Lúc vào game tôi còn bảo:
  
- Lấy giấy viết ra vẽ cái biểu tượng game lại, ghi quy trình vào game luôn cho dễ nhớ.
  
- Mày làm thấy ghê quá à. Tao nhớ mà. - Nó nhăn mặt.
  
Tiếp tục tôi hướng dẫn nó đăng nhập, chọn khu vực, chọn kênh và bắt nó vào màn huấn luyện tân binh. Đợi nó làm xong thì cho nó vào hẳn map zombie hoàng lăng chơi. Huy Béo chơi dở tệ, đến nỗi tôi phải gào lên với nó.
  
- Con gà này, mày chạy kiểu gì thế? Thằng gà, bắn nó lẹ. Đằng sau!
  
Lúc này tôi giật thót mình vì lão chủ đứng ở đằng sau ghế. Còn thằng Huy thì mặt mày tái mét, tay cầm chuột mà run như cầy sấy.
  
- Bé mồm thôi ông con. Mày chơi trình gì mà la làng như ăn cướp vậy hả. Thích thì solo đi, thắng thì tao cho miễn tiền net, mà thua thì trả tiền net và im mồm.
  
- Dạ... cũng được. Coi như giao hữu nhé.
  
Tôi chìa tay ra bắt tay lão lấy danh dự. Lúc này tụi kia tụm lại ngay cái máy của tôi xem màn solo game đột kích.
  
Trận đầu là đấu súng trường M16 huyền thoại. Lão ăn tôi một game. Ván thứ hai là cận chiến búa gỗ, tôi ăn lại lão và hoà nhau. Lúc này quán net hò reo ầm lên, bọn “game thủ” túm tụm lại xem rồi la hét sau mấy pha headshot đẹp mắt. Không khí trở nên náo nhiệt, ồn ào và nóng dần khiến tinh thần dâng cao. Sang ván thứ ba đấu súng ngắm M700, tôi bị lão tống hành mấy mạng đầu. Lão khá điêu luyện trong việc nhảy và ngắm bắn. Phải nói là tay lão luyện. Tôi thử đổi tay cầm súng trong game sang tay trái, thế hoá ra nhờ vậy mà góc nhìn mới mẻ hơn, cảm giác bắn tốt hơn nên tôi gỡ lại mấy mạng. Tụi kia hét lên sung sướng, còn lão thì vuốt mặt cho tỉnh táo và lao vào đồ sát tôi liên tục. Cay nhất là lúc tôi đang chạy ra và ăn ngay cú headshot của lão đang đứng nấp và ngắm sẵn, nâng tỉ số đều 22 - 22 và chỉ còn 20 giây cuối. Đợi hồi sinh mà lòng cồn cào lửa đốt, cố suy nghĩ chiến thuật phải ăn lão ngay 10 giây cuối với cú headshot chí mạng. Thời cơ đến, lão ta chủ quan nên cứ múa phím nên tôi để một cú ngắm ngay đầu nhưng hụt mất. Lão ta tập trung lại, lạng lách vào tảng đá gần đấy để nấp. Tôi chạy ra, cố quan sát và nhớ tầm ngắm của súng trên màn hình, tập trung nhất có thể. Cuối cùng thời cơ đến khi lão lao ra bắn tôi một phát chỉ còn 17 máu. Đồng thời trong tai nghe vang lên "Headshot" ngay 3 giây cuối nâng tỉ số thành 23 - 22 và kết thúc trận. Thế là lão thua tôi, tới vỗ vai bắt tay thán mừng:
  
- Chú mày bắn hay đấy, hẹn hôm sau phục thù nhé. Tiền net hôm nay khỏi trả.
  
- Dạ... dạ... cảm ơn chú. - Tôi cười mừng ra mặt.
  
- Chú đầu mày, anh thôi. Tao đâu già đến thế.
  
Tôi với Huy Béo nhìn nhau cười ranh mãnh, kèo này thơm thế cơ mà.
  
- Rảnh thì đến đây chơi ủng hộ anh, thích thì solo chơi cho vui. - Anh chủ net đề nghị.
  
- Được chứ, em mới nhập học nên cũng rảnh.
  
- Thế à. Chú mày học trường nào?
  
- Trường Phan Bội Châu á anh.
  
- Ờ giỏi ta! - Lão cười.
  
- Thôi em về, chiều rồi. Bạn em phải đi học thêm.
  
- Ờ về đi hai nhóc, rảnh thì tấp vào đây nhá!
  
Nói rồi hai thằng chạy biến đi, cười mãi như hai thằng điên.
  
- Mày bắn làm tao run gần chết! - thằng Huy một tay đưa lên ngực một tay lái xe nói.
  
- Chuyện. Mày khỏi lo nhé. Có thua thì tao trả thôi, tao mời mà.
  
- Láu cá ghê. Mà thôi tao về trước nha, nhà tao ngay ngã tư kia vẹo vào rồi.
  
- Ờ về đi. Mà khoan đã, mai có lên trường lại không?
  
- Có, bảy giờ rưỡi tại phòng hôm nay để lao động.
  
- Ơ thế chết tao rồi. - Tôi hoảng hốt. - Tao chưa phân công lao động mà?
  
- Yên tâm, nhỏ Mai giúp mày rồi. Sướng nhé con trai. - Nó nói với điệu bộ mỉa mai.
  
- Ờ ờ, thôi về đi.
  
Nói rồi bóng nó hút mất sau dòng xe cộ tấp nập trên đường. Tôi lặng lẽ đạp xe về trọ, chậm rãi nhưng sao mệt mỏi và buồn chán. Mới đây thôi còn thằng Huy để nói chuyện, giờ thì một mình một xe ở giữa ngàn người vạn vật. Tôi thấy trống rỗng, lẻ loi đến đáng sợ. Lúc ngang qua một cửa hàng điện máy, tôi ngắm vào những cái laptop mà tôi hằng ao ước có một cái. Tôi nhớ cái lần xin ba tiền để mua một chiếc laptop nhưng ba tôi đã khóc và xin lỗi tôi rất nhiều. Chính vì thế mà tôi không muốn xin nữa. Tôi lại muốn tự tay mình mua được nó hơn là cầu cạnh và bám mãi vào ví tiền của ba. Tôi dừng xe lại, đứng ngắm cho đã cơn thèm và mơ về một ngôi nhà đầy ắp tiện nghi.
  
Lúc này trời cũng về chiều, khoảng năm giờ hơn, gió nổi lên khá lạnh, mang theo chút không khí ẩm. Trên cao mây đen kéo tới làm bầu trời xám xịt, ảm đạm. Tôi thôi nhìn nữa, đưa chân nhấc pê-đan xe để về kịp cơn mưa. Chợt thấy ở bên kia đường là con nhỏ lùn đang loay hoay với cái xe đạp hỏng sên. Nét mặt em ta khổ sở thấy rõ, chọt mấy cái que cây vào dây sên và rồi bất lực nhìn nó, rồi ngước nhìn trời đưa tay ra thử xem đã mưa chưa.
  
Tôi quan sát một hồi rồi phì cười, đạp xe tới và dừng lại ở trước xe nhỏ. Tôi tiến tới ngồi đối diện, khoảng cách giữa tôi và cô ấy lúc này là một chiếc xe đạp. Tôi đưa tay lên sửa rất bình thản như là xe của mình hỏng vậy. Cô ấy mới cất giọng cau có lên:
  
- Ai mượn mấy người giúp tui? Tránh ra đi, không cần!
  
Nhỏ cầm tay tôi hất ra rất phũ phàng. Tôi cười khẩy rồi tiếp tục sửa. Trời thì nổi gió cuộn, dưới đất thì có hai đứa hâm dở, một đứa thì tháo mồ hôi hột sửa cho kì được bộ sên và một đứa thì nheo nhéo bên tai, đã thế lại còn có mấy cái hành động bướng không thể chịu được.
  
- Bỏ ra đi, đã bảo là không cần mà!
  
Nhỏ lay nguyên cái xe khiến nó chao đảo như sắp sửa ngã nhào lên người tôi vậy. Quá bực mình, tôi dằn xe cứng lại, nghiêm mặt hét:
  
- Có thôi không hả? Muốn về trong lành lặn hay muốn về vừa bị ăn đấm vừa tắm mưa rồi vừa khóc?
  
Nhỏ nín nói ngay tắp lự, khuôn mặt hối cải trưng ra, chỉ tay xuống đất rồi vẽ vớ vẩn gì đó. Tôi thở dài ra, vuốt mồ hôi rồi tiếp tục gắn sên lên đĩa, vì kẹt cứng nên gỡ mãi mới ra. Tôi nghiêng xe, quay bàn đạp vài vòng thì bộ sên vào lại trật tự của nó, bánh quay giòn giã, không còn gì trở ngại nữa. Tôi đứng dậy, nói:
  
- Xe bình thường lại rồi, về đi kẻo mưa.
  
Tôi tìm vội một mảnh giấy ở xung quanh lau cái tay đầy nhớt đen. Điệu bộ của tôi hết tám phần là ngầu căng hai là phần là ngầu đét.
  
- Đã bảo là không cần mà!
  
Cô ấy đứng dậy lại đưa cái bộ mặt bướng ra, vẫn chưa thôi cái trò mèo ương ngạnh đó.
  
- Chứ đây thèm mà quan tâm hả? Chỉ là cảm ơn hồi ở lớp cô đã phân công lao động giúp tui nhá!
  
- Nhưng mà...
  
Tôi im lặng cầm áo khoác vắt lên vai, dắt xe đi và không ngoảnh đầu lại. Rẽ vào con hẻm, tôi leo lên xe và lặng lẽ đạp về phòng trọ. Không biết sau đó cô ấy về như thế nào.
  

Nhấn Mở Bình Luận