Đã hai tháng kể từ ngày Đinh Trình Hâm rời đi, Mã Gia Kỳ luôn ở trong trạng thái thất thần. Nhiều lúc hắn tự hỏi, hắn chỉ thật sự chỉ xem Đinh Trình Hâm là bạn thôi ư?
Nếu thật là bạn, vậy thì tại sao sự rời đi của Đinh Trình Hâm lại làm cho hắn khổ sở đến thế này?
Còn về phía Đinh Trình Hâm, vì chỉ sống có một mình nên khoảng thời gian rảnh rỗi anh sẽ bất giác nhớ đến Mã Gia Kỳ. Mà cũng vì thế mà ngày nào anh cũng học đến tối mặt tối mày để không có thời gian rảnh rỗi. Có như vậy anh mới không nhớ đến Mã Gia Kỳ nữa.
Nhưng có lần, vì học quá độ mà Đinh Trình Hâm bỏ ăn bỏ uống, dạ dày không tốt giờ phút này lại càng không tốt hơn. Anh từng nghĩ rằng nếu có Mã Gia Kỳ ở đây thì tốt quá.
Mã Gia Kỳ sẽ nhắc nhở anh ăn uống, sẽ chăm sóc anh mỗi khi anh bị cơn đau dạ dày hành hạ. Giống như trước kia Mã Gia Kỳ vẫn thường làm.
Ngay sau đó, anh lập tức thôi đi sự giả tưởng ấy. Mã Gia Kỳ không có ở đây, Đinh Trình Hâm phải học cách chăm sóc bản thân mình thật tốt, phải tự dựa dẫm vào chính bản thân mình, phải quên đi cách ỷ lại vào hắn.
...****************...
Lúc Mã Gia Kỳ đang mơ màng ngủ, chuông điện thoại reo lên. Hắn giật mình tỉnh giấc, vì đây là tiếng chuông mà hắn đặt riêng cho Đinh Trình Hâm.
Tính đến nay đã hai năm cả hai không liên lạc, không phải hắn không muốn liên lạc với Đinh Trình Hâm, chỉ là anh luôn trong trạng thái không liên lạc được.
Giờ đây cả hai đều đang là sinh viên, vì năng lực nổi trội mà rất được giáo sư tín nhiệm.Cũng vì thế mà mỗi khi không thể liên lạc được với Đinh Trình Hâm, Mã Gia Kỳ luôn tự an ủi chính mình rằng, cuộc sống đại học của Đinh Trình Hâm rất bận rộn, không có thời gian là chuyện đương nhiên.
Hiện tại hắn cảm thấy mình như đang nằm mơ vậy, Đinh Trình Hâm cuối cùng cũng liên lạc lại với hắn. Mã Gia Kỳ không dám chậm trễ mà ngay lập tức ấn nghe.
Mã Gia Kỳ nghe thấy giọng nói quen thuộc ở đầu dây bên kia: "Alo?"
Mã Gia Kỳ phút chốc kích động, giọng nói này, đúng là của Đinh Trình Hâm: "Đinh nhi? Là cậu có đúng không? Sao hai năm này tớ không thể liên lạc được với cậu? Sao cậu cũng không chịu liên lạc với tớ chứ? Cậu có biết là tớ rất nhớ cậu không?"
Đinh Trình Hâm bên kia cười một cái, không nhanh không chậm, nói: "Đúng là tớ. Không liên lạc chẳng phải là do tớ rất bận sao? Cậu cũng bận lắm mà, tớ không muốn làm phiền cậu. Tớ cũng rất nhớ cậu, mỗi giây mỗi phút đều nhớ cậu."
Đinh Trình Hâm nói tiếp: "Tớ có chuyện muốn nói với cậu, cậu để ra ít phút nghe tớ nói được không?"
Mã Gia Kỳ tất nhiên đồng ý: "Cậu cứ nói, tớ sẽ nghe, nghe hết mà."
Đinh Trình Hâm: "Nếu tính đến nay thì tớ đã thích cậu được mười bốn năm rồi. Kể từ lần đầu gặp cậu tớ đã vô cùng thích cậu. Dù rằng lúc đó tớ không hiểu thế nào là yêu, thế nào là thích. Mãi đến sau này, tớ mới hiểu được thế nào là yêu thích, tớ mới biết rằng tớ như vậy là đã thích cậu mất rồi."
Mã Gia Kỳ không thể nghe ra được bất kì cảm xúc nào trong giọng nói của Đinh Trình Hâm. Điều này cũng làm cho hắn cảm thấy Đinh Trình Hâm thật xa lạ. Bởi trước kia, anh luôn là người thể hiện cảm xúc của mình lên trên mặt hoặc thông qua giọng nói. Ấy vậy mà giờ này, Đinh Trình Hâm đã có khả năng che giấu được cảm xúc của mình.
Đinh Trình Hâm cứ đều đều mà nói tiếp: "Mã Gia Kỳ, cho dù là trước kia hay bây giờ, tớ cũng chưa từng xem cậu là anh em. Có ai lại muốn làm anh em với người mình thích đâu chứ."
Mã Gia Kỳ: "Tớ thật..."
Hắn chưa nói hết câu đã bị Đinh Trình Hâm ngắt lời: "Cậu không cần phải nói. Tớ hiểu." Đinh Trình Hâm ở nơi mà Mã Gia Kỳ không thấy được, nhẹ mỉm cười.
Anh tiếp tục thổ lộ: "Mã Gia Kỳ, tớ yêu cậu. Cậu có đồng ý ở bên cạnh, yêu đương với tớ không?" Giọng điệu anh bình ổn, như thể đây là một câu nói đương nhiên, không mong cầu gì câu trả lời từ hắn.
Lần này Đinh Trình Hâm nói "tớ yêu cậu" chứ không phải "tớ thích cậu". Điều đó có nghĩa tình cảm Đinh Trình Hâm dành cho Mã Gia Kỳ đã lớn đến mức vượt qua khỏi chữ "yêu" từ lâu rồi.
Đến lúc này, Mã Gia Kỳ mới có cơ hội nói: "Tớ không biết, Đinh nhi à. Tớ không biết tớ có thích cậu hay không, tớ chỉ biết rằng tớ không thích con trai. Nhưng cậu là con trai, vậy có lẽ...tớ không thích cậu."
Đinh Trình Hâm vốn đã đoán được đáp án, anh chỉ nhẹ nhàng đáp: "Tớ hiểu rồi. Vậy...tớ buông tay nhé! Từ nay tớ sẽ không thích cậu nữa. Cậu cũng đừng liên lạc với tớ nữa." Nói xong anh vội ngắt máy, không cho Mã Gia Kỳ thời gian phản ứng.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!