Thời gian như ngưng đọng lại tại giây phút Hạ Tuấn Lâm nói ra câu ấy.
Mà hình như có hiểu lầm gì rồi a, sao nó cứ sai sai ấy nhỉ? Chuyện này của hai người họ, liên quan gì tới Đinh Trình Hâm? Sao ngồi không cũng bị dính đạn thế?
Đinh Trình Hâm định lên tiếng giải thích, một giọng nói trầm thấp đã cướp đi cơ hội giải thích của anh: "Bạn học Hạ, chuyện của em và phó giáo sư Nghiêm ra sao tôi không quan tâm. Nhưng tôi chỉ muốn nói là, Nghiêm Hạo Tường không cùng Đinh nhi thân mật, hiện tại không, sau này cũng sẽ không. Mong bạn học Hạ cẩn thận câu từ, rút lại lời vừa nói."
Đinh Trình Hâm gật gật đầu. Bỗng nhiên anh lại sinh ra một loại ảo giác, anh ảo giác rằng Mã Gia Kỳ như vậy là đang bảo vệ anh.
Nhìn ánh mắt âm u của Mã Gia Kỳ, Hạ Tuấn Lâm liền biết quan hệ giữa Mã lão sư và Đinh lão sư không đơn giản, cũng biết mình vừa lỡ lời nên cậu xin lỗi một tiếng.
Nghiêm Hạo Tường nãy giờ cuống hết cả lên, gấp gáp níu tay Hạ Tuấn Lâm: "Hạ nhi, Hạ nhi. Anh xin lỗi, là anh lỡ lời, là anh nói bậy, anh không nên chất vấn em. Em thấy đó, anh với Đinh ca không có gì cả, anh ấy là anh họ của anh. Em đừng giận, cũng đừng chia tay anh, có được không?"
Có trời mới biết khi nghe câu chia tay được thốt ra từ miệng của Hạ Tuấn Lâm, Nghiêm Hạo Tường đã sợ đến thế nào.
Thấy mặt y lúc xanh lúc trắng, Hạ Tuấn Lâm không khỏi cảm thấy buồn cười. Cậu đương nhiên sẽ không nỡ chia tay Nghiêm Hạo Tường, đợi người ta sáu năm, sau khi người ta quay về lại muốn chia tay? Quá vô lý!
Chỉ là Hạ Tuấn Lâm vẫn còn đang rất giận Nghiêm Hạo Tường. Cậu cố bày ra bộ mặt hung dữ nhất, trừng mắt với y: "Dù cho anh và Đinh lão sư không có gì với nhau thì sao? Tại sao tôi lại không thể chia tay anh?"
Hạ Tuấn Lâm vốn chỉ muốn dọa y một chút. Ai ngờ y lại yếu đuối đến thế, chỉ mới vậy mà mắt y đã rưng rưng, nước mắt đã muốn trào ra ngoài.
Hạ Tuấn Lâm đập bàn một cái thật lớn, mọi ánh mắt tức khắc hướng về phía bọn họ. Đinh Trình Hâm giật mình thiếu điều muốn nhảy dựng lên. Tống Á Hiên cũng giật bắn người, cậu phản ứng nhanh nhạy mà nhảy thẳng vào Lưu Diệu Văn. Lưu Diệu Văn cũng chẳng ngần ngại gì mà ôm luôn Tống Á Hiên vào lòng.
Hạ Tuấn Lâm quát: "Nín! Ai cho anh khóc? Hả!"
Nghiêm Hạo Tường nghe Hạ Tuấn Lâm lớn tiếng với mình, nước mắt không thu lại nhưng cũng không trào ra. Y vẫn là bộ thái rưng rưng như ban đầu.
Cả không gian bao trùm bởi mùi thuốc súng, Đinh Trình Hâm với Mã Gia Kỳ muốn can ngăn hai người họ trước khi thảm họa xảy ra, nhưng lại không tài nào xen vào phá vỡ bầu không khí này được.
Tống Á Hiên là bạn lâu năm của Hạ Tuấn Lâm, cậu cũng là lần đầu tiên thấy Hạ Tuấn Lâm giận dữ thế này, tuy cái sự tức giận này có chút đáng yêu nha. Lưu Diệu Văn rụt rè mà âm thầm kéo Tống Á Hiên ra khỏi cái chiến trường khốc liệt này, kéo dãn khoảng cách với Hạ Tuấn Lâm ra xa nhất có thể.
Nghiêm Hạo Tường mếu máo: "Lâm Lâm quát anh...Vậy mà Lâm Lâm lại quát anh. Lâm Lâm không yêu anh nữa sao?" Kèm theo đó là tiếng nức nở "hu hu" giả hết chỗ nói.
Hạ Tuấn Lâm thấy y như vậy cũng mềm lòng, cậu bất lực nói: "Được rồi. Không chia tay thì không chia tay, nhưng tôi vẫn chưa hết giận anh đâu đấy."
Nghiêm Hạo Tường thu lại bộ mặt đáng thương, ý cười tràn ngập khóe mắt. Y biết cách này vẫn luôn hiệu quả mà. Hạ Tuấn Lâm sẽ không nỡ nhìn thấy y khóc đâu.
"Được được được. Chỉ cần không chia tay là được. Nhưng Lâm Lâm cũng đừng giận anh lâu quá đấy!"
Hạ Tuấn Lâm biết mình lại trúng kế của Nghiêm Hạo Tường, cậu một mặt tức tối: "Đừng gọi tôi là Lâm Lâm."
Nghiêm Hạo Tường vui vẻ đồng ý, gọi một tiếng: "Hạ nhi!"
Lúc này Lưu Diệu Văn tự dưng chen miệng vào: "Ể? Lâm Lâm với Hạ nhi có khác nhau chỗ nào chứ? Chẳng phải đều là cách gọi rất thân mật sao?"
Tống Á Hiên muốn bịt miệng Lưu Diệu Văn lại, nhưng không kịp rồi. Nghiêm Hạo Tường vậy mà lại kiên nhẫn giải thích: "Đương nhiên là khác rồi. Hạ nhi là tên mà những người thân trong gia đình mới gọi em ấy. Còn Lâm Lâm thì chỉ có một mình tôi được gọi thôi." Khi nói câu này mặt y viết rõ hai từ "đắc ý".
Mặt Hạ Tuấn Lâm thì xám xịt, lúc cậu định vung nắm đấm, đấm cho tên nói nhiều này một trận thì có một giọng nữ vang lên: "Xin chào. Vừa nãy có người khiếu nại với chúng tôi là các vị đây làm ồn, ảnh hưởng người khác dùng bữa. Tôi đến đây để xem tình hình thế nào. Xin giới thiệu, tôi là chủ của cái nhà hàng này." Cô gái nở ra nụ cười tiêu chuẩn.
Hóa ra cái đập bàn khi nãy của Hạ Tuấn Lâm gây ra động thái không hề nhỏ, kinh động đến nhiều người như thế. Cậu tặng cho Nghiêm Hạo Tường một cái liếc mắt cảnh cáo, sau đó áy náy xin lỗi.
Vừa nói xong, người nọ bỗng nhảy dựng lên: "Á á á a a a! Đinh Đinh! Đinh Đinh của tớ! Cuối cùng cậu cũng về rồi."
Nghe thấy tên mình, Đinh Trình Hâm đang ăn cũng ngước mắt. Đồng tử anh dừng lại trên một người con gái xinh đẹp, ăn mặt lịch sự nhưng không kém phần sang trọng.
Đinh Trình Hâm mấp máy môi: "Tử Anh?"
Khi Đinh Trình Hâm gọi tên mình, Chung Tử Anh càng kích động hơn: "Đúng đúng, đúng là tớ. Oa Đinh Đinh cậu còn nhớ tớ. Tớ vui quá đi mất."
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!