Cả ngày hôm nay không thấy bóng dáng Mã Gia Kỳ đâu, Đinh Trình Hâm có chút lo lắng. Anh liên tục gọi điện cho hắn nhưng lại không ai nghe máy.
Cuối cùng cũng bên kia cũng chịu phản hồi: "Alo. Đinh nhi, cậu tìm tớ có việc à? Xin lỗi nhé tớ không để ý điện thoại, không biết là cậu có gọi."
Giọng hắn ngà ngà, vừa nghe đã biết hắn đang say. Đinh Trình Hâm nói: "Cả ngày nay không thấy cậu, tớ sợ cậu xảy ra chuyện."
Người kia bật cười, tiếng cười trầm thấp truyền thẳng vào tai Đinh Trình Hâm: "Tớ thì có chuyện gì chứ? Cậu không cần phải lo."
"Gia Kỳ, không có gì là tốt rồi."
...****************...
Hạ Tuấn Lâm tay trong tay với Tống Á Hiên hoàn toàn bỏ mặc Nghiêm Hạo Tường đang xụ mặt. Y than thở với Lưu Diệu Văn: "Diệu Văn à, tôi chưa bao giờ cảm thấy Tống Á Hiên của cậu đáng ghét như thời điểm hiện tại! Hừ!"
Lưu Diệu Văn lườm y: "Thầy nghĩ Hạ Tuấn Lâm của thầy không đáng ghét sao? Cậu ta đáng ghét chết đi được! Hừ!"
Hai cái tên này đúng là quá trẻ con, mới bị ngó lơ có một xíu mà hết than với chả thở rồi. Đi được một lúc cuối cùng cũng đến nơi mà Đinh Trình Hâm đang sống.
Nhờ có vị chủ nhà thứ hai là Nghiêm Hạo Tường mà họ thuận lợi vào cửa. Kỳ lạ là chẳng thấy Đinh Trình Hâm đâu. Họ ở đó được một lúc thì thấy Mã Gia Kỳ đến.
Hắn hỏi: "Đinh nhi đâu?"
Nghiêm Hạo Tường lắc đầu. Họ đợi một lúc lâu thì cửa lần nữa mở ra. Nhưng ngoài dự kiến của họ là người bước vào không phải Đinh Trình Hâm mà là một cô gái, đi ngay theo sau là Đinh Trình Hâm.
Hai người họ đang nắm tay nhau.
Mã Gia Kỳ ngẩn người, có lẽ hắn biết người này có quan hệ gì với Đinh Trình Hâm.
Hạ Tuấn Lâm lên tiếng hỏi trước: "Đinh lão sư, cuối cùng anh cũng về rồi. Chị gái xinh đẹp này là ai vậy?"
Đinh Trình Hâm ra hiệu cho mọi người ngồi vào bàn, nói: "Cô ấy là lý do tôi mời mọi người đến đây." Hạ Tuấn Lâm quay đầu nhìn Nghiêm Hạo Tường, cậu thấy y lắc đầu. Thực ra Nghiêm Hạo Tường cũng không biết cô gái này là ai.
Đinh Trình Hâm nhìn quanh một lượt: "Tử Anh vẫn chưa đến sao?" Mã Gia Kỳ đáp: "Chưa đến."
Nghe đến cái tên Chung Tử Anh mặt Nghiêm Hạo Tường cùng Lưu Diệu Văn thoáng biến sắc. Theo ấn tượng của hai người họ thì Chung Tử Anh là một chị gái có sở thích xưng hô quái gỡ.
Vừa nhắc, ngoài cửa truyền vào tiếng gọi vang vọng thánh thót: "Đinh Đinh! Hạ Hạ! Hiên Hiên! Tường Tường! Văn Văn! Tên họ Mã! Tôi tới rồi đây!"
Lưu Diệu Văn cau mày: "Chị đừng có gọi em là Văn Văn, nghe kỳ cục chết đi được. Mà chị cũng đừng có gọi tiểu bảo bối của em là Hiên Hiên nữa, bạn trai của cậu ấy là em vẫn còn đang ở đây đấy nhé!"
Nghiêm Hạo Tường điên cuồng gật đầu, hùa vài ba câu vào: "Đúng vậy. Đúng vậy. Đừng có gọi thế nữa! Khó nghe chết đi được."
Chung Tử Anh vỗ cái 'bốp' vào đầu hai người họ, lên giọng: "Những con người đáng yêu thì phải đi cùng với những tên gọi đáng yêu. Đừng có mà lằng nhà lằng nhằng."
Lúc này cô mới để ý đến sự xuất hiện của một cô gái lạ: "Ai đây?" Không một ai trả lời.
Khi mọi người đã an ổn ngồi vào ghế, từng món ăn thơm phức cũng được chủ nhà Đinh dọn ra. Vị trí bên trái của Đinh Trình Hâm là Mã Gia Kỳ còn bên phải chính là cô gái kia.
Đinh Trình Hâm cất tiếng: "Có phải mọi người đều thắc mắc người ngồi cạnh tôi đây là ai có đúng không? Cô ấy tên là Trang Hiểu Nhu, là vị hôn thê của tôi. Cuối tháng sau chúng tôi sẽ kết hôn." Trang Hiểu Nhu nở nụ cười xinh đẹp.
Cả đám người trố mắt kinh ngạc, Lưu Diệu Văn là người góp vui đầu tiên: "Ai nha nha nha! Đinh lão sư chúc mừng chúc mừng. Anh vậy mà không những đã có bạn gái mà còn có luôn cả hôn thê rồi nha!"
Sau đó lần lượt là Hạ Tuấn Lâm, Tống Á Hiên, Chung Tử Anh, Nghiêm Hạo Tường lên tiếng góp vui. Mã Gia Kỳ chỉ cười không nói. Dù biết trước người kia có thân phận là gì, nhưng đến khi cả hai đường đường chính chính giới thiệu, tim hắn vẫn cứ như bị bể nát ra, đau đớn không nói thành lời.
Người ngạc nhiên nhất có lẽ là Nghiêm Hạo Tường đi. Hồi còn ở nước S, y cùng Đinh Trình Hâm thuê chung một căn nhà, cùng nhau chung sống, khi về đến nước A, cả hai cũng cùng nhau sống chung, vậy mà y lại không hề hay biết gì về sự xuất hiện của Trang Hiểu Nhu, nói chi là cái danh vị hôn thê ấy.
Thấy nét nghi hoặc nồng đậm nơi đáy mắt Nghiêm Hạo Tường, Đinh Trình Hâm liền biết y đang nghĩ gì, anh nói: "Thật ra anh và Hiểu Nhu gặp nhau ở một buổi xem mắt vào mấy tháng trước do ba mẹ sắp đặt. Lúc đó anh cảm thấy cô ấy rất tốt, rất thích hợp để kết hôn, anh rất thích cô ấy."
Trang Hiểu Nhu nghe đến đây thì ngượng ngùng mỉm cười: "Đúng vậy. Tôi đối với anh Trình Hâm chính là nhất kiến chung tình. Rất muốn cùng anh ấy yêu đương, cùng anh ấy kết hôn."
Hay cho câu "nhất kiến chung tình", Mã Gia Kỳ không hiểu cảm giác của mình lúc này là gì. Đau sao? Không, có lẽ nó còn hơn cả đau. Vậy thì tiếc nuối, sợ hãi sao? Hắn không thể giải thích được cảm xúc của mình ngay lúc này. Hắn chỉ biết bản thân đang cực kỳ khó chịu, hơi thở không thông, trái tim trong ngực tựa như ngừng đập.
Đinh Trình Hâm thấy sắc mặt hắn khó coi, ngoại trừ việc khó chịu ra thì cũng chẳng thể làm được gì cả.
Thấy bầu không khí ngưng trệ, Đinh Trình Hâm phá vỡ một mảnh yên tĩnh: "Được rồi, mọi người ăn đi, đồ ăn sắp nguội hết rồi."
Suốt cả quá trình, Trang Hiểu Nhu liên tục gấp đồ ăn cho Đinh Trình Hâm, Mã Gia Kỳ càng nhìn càng khó chịu. Hắn khó chịu không phải vì hành động thân mật của hai người mà là vì những món Trang Hiểu Nhu gắp, Đinh Trình Hâm đều không thể ăn.
Trang Hiểu Nhu gắp cho Đinh Trình Hâm một miếng gà cay, Mã Gia Kỳ vội ngăn lại: "Dạ dày Đinh nhi không tốt, cậu ấy không thể ăn đồ cay."
Trang Hiểu Nhu khi bị nhắc nhở thì ngại đến đỏ cả tai, vội nói: "Xin lỗi, em không biết dạ dày anh không tốt." Nói rồi cô liền bóc cho anh một con tôm. Lần này lại bị Mã Gia Kỳ ngăn lại không để cho con tôm vào bát của Đinh Trình Hâm, hắn chỉ nhẹ giọng nhắc nhở một câu: "Đinh nhi bị dị ứng với tôm."
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!