Sau tiếng quát của Mã Gia Kỳ, Hạ Tuấn Lâm lên tiếng giải vây: "Thôi nào, có gì đâu chứ. Mã lão sư anh bình tĩnh chút. Tuy rằng cô Trang đây có phần hơi vụng về, chưa hiểu rõ được thói quen ăn uống của Đinh lão sư nhưng thời gian của họ còn dài, từ từ tìm hiểu cũng chẳng sao."
Đúng, thời gian của họ còn rất dài, người con gái này có khả năng cao là sẽ cùng Đinh Trình Hâm chung sống cả đời. Còn hắn, hắn có cái tư cách gì mà xen vào chuyện nhà người ta.
Trúc mã? Một người bạn từng thân? Không. Hắn không có tư cách gì cả.
"Tớ không cần Hiểu Nhu phải chăm sóc tớ, chỉ cần tớ chăm sóc cho cô ấy là đủ rồi." Nghe Đinh Trình Hâm nói vậy, mặt Trang Hiểu Nhu thoáng ửng đỏ, trong lòng hạnh phúc ngập tràn.
Lưu Diệu Văn thế, ồ lên buông lời trêu ghẹo: "Oa, chị Trang à, kiếm được vị hôn phu yêu thương chị như Đinh lão sư của bọn em, thật là ngưỡng mộ chị quá đi!"
Một người tinh ý, nhạy cảm như Tống Á Hiên thì làm sao mà không biết quan hệ giữa hai vị giáo sư này có chút vấn đề chứ. Chẳng qua là cậu không muốn xen vào chuyện của người khác.
Còn tên Lưu Diệu Văn không biết phân biệt được tình huống này ngốc hết thuốc chữa, cậu cũng bó tay rồi.
Để giảm bớt sự ngượng ngùng, Tống Á Hiên chỉ có thể hùa theo hắn ta: "Gì chứ? Có tớ còn chưa đủ hay sao mà phải đi ngưỡng mộ người khác?"
Lưu Diệu Văn luống cuống giải thích: "Ai dà, không phải mà. Tớ, tớ, tớ, tớ, tớ...làm gì có ý đó chứ. Được làm bạn trai của cậu chính là phúc phần của tớ, tớ phải tu mười kiếp mới được đó."
Hắn lắp bắp giải thích, cuống đến mức nói cà lăm luôn, Chung Tử Anh là người bật cười đầu tiên, bầu không khí cũng dịu đi không ít.
Ngôi xuống bàn, Mã Gia Kỳ xin lỗi: "Xin lỗi, là tôi thất lễ rồi. Do thói quen ăn uống của Đinh nhi khó khăn, cậu ấy không ăn được rất nhiều thứ, xưa giờ đều là tôi chăm sóc cậu ấy trong việc ăn uống. Vừa nãy có phần thất lễ, mong cô Trang bỏ qua."
Trong mắt Trang Hiểu Nhu hiện lên một tia phức tạp, cô thoáng nhìn qua Đinh Trình Hâm rồi nhìn lại Mã Gia Kỳ: "À...là vậy sao."
Cô đứng lên, rời khỏi bàn ăn: "Anh Trình Hâm, em vào nhà vệ sinh một lát."
Khi Trang Hiểu Nhu vừa đi khỏi, ánh mắt Chung Tử Anh tối lại, hoàn toàn không còn ý cười của ban nãy. Cô nói: "Đinh Đinh, chuyện này là sao? Sao tự nhiên lại lòi thêm một Trang Hiểu Nhu?"
Mọi người lập tức dừng đũa, ngay cả Lưu Diệu Văn bình thường vô tư cũng cảm thấy có cái gì đó không đúng. Mọi ánh mắt đều dồn về phía Đinh Trình Hâm như đang mong chờ câu trả lời. Trong số ánh mắt đó, ánh mắt của Mã Gia Kỳ là sáng nhất, hắn cũng chính là người mong chờ câu trả lời của anh nhất.
Thấy mọi người đều đang nhìn, Đinh Trình Hâm làm ra dáng vẻ không nghiêm túc nói: "Sao là sao chứ? Chẳng phải cô ấy nói rồi sao, chúng tớ chính là vừa gặp đã yêu, có gì đáng để hỏi nữa?"
Khó hiểu ngập tràn đáy mắt, Chung Tử Anh có hơi cao giọng: "Vậy còn Mã Gia Kỳ thì sao? Cậu ấy thì sao đây?"
Anh sững sờ, sao cô lại biết chuyện của anh và Mac Gia Kỳ? Nhưng nghĩ kỹ lại, năm đó Đinh Trình Hâm chẳng thèm che giấu sự mến mộ của mình dành cho Mã Gia Kỳ, Chung Tử Anh biết là dĩ nhiên.
Cơn sững sờ qua đi, anh hời hợt đáp: "Mã Gia Kỳ thì liên quan gì ở đây? Người tớ sẽ kết hôn cùng là Hiểu Nhu cơ mà."
Mã Gia Kỳ vẫn một mực im lặng. Hắn không biết phải nói gì ngay lúc này. Mọi lời nói muốn thốt ra khi lên đến nơi cổ họng liền bị chặn lại, ép phải nuốt về.
Nghiêm Hạo Tường thấy anh phũ phàng với hắn như thế, tuy có hơi hả dạ nhưng phần lớn là đau lòng.
Vì y đã yêu rồi nên chỉ cần nhìn vào ánh mắt của Đinh Trình Hâm là có thể nhận ra ngay anh đang nói dối.
Nghiêm Hạo Tường biết miệng thì anh nói lời đắng cay, nhưng thật ra sâu trong thâm tâm đang rỉ từng giọt máu, nơi trái tim cũng đang âm ỉ đau nhói.
Y đã chịu hết nổi, đành phải lên tiếng: "Anh còn giả vờ cái gì chứ? Nhìn thấy anh tự hành hạ mình như vậy, em xót lắm chứ. Không chỉ em mà ngay cả Hạ nhi, chị Tử Anh, Á Hiên, Diệu Văn, mà hơn hết là Mã Gia Kỳ đều cảm thấy khó chịu thay anh!"
Lần này, Đinh Trình Hâm lại không nói gì, khoảng không gian rơi vào trầm lặng.
Trang Hiểu Nhu từ trong bước ra, cô ngồi cạnh Đinh Trình Hâm, hoàn toàn ngó lơ cái càm giác ngột ngạt này.
Không phải cô không nhận ra mà cô chính là đang cố tình ngó lơ nó. Bởi đứng sau cánh cửa, Trang Hiểu Nhu đã nghe hết những gì mà họ nói.
Cô cười giả lả: "Sao mọi người lại ngừng đũa hết rồi? Mau ăn đi chứ? Anh Trình Hâm, miếng bò này chắc anh ăn được mà đúng không?"
Khi miếng thịt bò an vị trong bát, Đinh Trình Hâm nói cảm ơn rồi chậm rãi đưa nó vào miệng.
Sau một hồi không khí căng thẳng, buổi ăn đầy sóng gió cùng gượng gạo cuối cùng cũng đã kết thúc.
Ai nấy đều ra về, Nghiêm Hạo Tường cũng đưa Hạ Tuấn Lâm về nhà. Chỉ còn lại Mã Gia Kỳ là chưa nhấc chân đi.
Cánh cửa nhà Đinh Trình Hâm vừa đóng, hắn cũng định rời đi thì có giọng nói trong trẻo gọi tên hắn, buộc hắn phải dừng lại: "Mã lão sư!"
Giọng nói đó là của Trang Hiểu Nhu.
Mã Gia Kỳ cười lịch sự, lời lẽ khách sáo: "Không biết cô Trang gọi tôi lại là có việc gì?"
Trang Hiểu Nhu cụp mắt xuống, mấp mấy môi: "Chuyện tôi muốn nói có lẽ rất dài, chúng ta có thể chọn một quán cà phê nào đó, ngồi xuống nói chuyện không?"
Hắn gật đầu nói được. Cả hai ngồi tại một quán cà phê gần đó, chỉ cần đi bộ hai phút là tới.
"Mã lão sư về chuyện khi nãy..." Cô nói năng một cách ngập ngừng. Mã Gia Kỳ nhìn cô, nói: "Nếu về chuyện lúc nãy tôi lớn tiếng thì cho tôi xin lỗi. Lúc đó tôi không khống chế được cảm xúc của mình. Làm phiền đến cô rồi, thật ng..."
Hắn chưa nói dứt câu, hai chữ "ngại quá" cũng chưa kịp rời khỏi miệng thì đã bị người kia cướp lời: "Anh và anh Trình Hâm là có quan hệ như thế nào?"
Mã Gia Kỳ giật mình, hắn không ngờ Trang Hiểu Nhu lại hỏi mình như vậy, nhất thời cứng họng.
Biết hắn còn ngơ ngác, cô lại lên tiếng: "Vừa nãy, lúc đi vệ sinh trở ra, lời mọi người nói tôi đã nghe thấy hết. Vốn thấy quan hệ của hai anh có chút kì lạ, tôi kiềm không được mà..."
Nói tới đây Trang Hiểu Nhu dừng lại sau đó hơi hoảng mà nói tiếp: "Tôi không cố ý nghe lén mọi người nói chuyện đâu. Thật sự đó, chỉ là, chỉ là..."
Mã Gia Kỳ cười lạnh trong lòng. Bản thân hắn có ý nghĩ bất chính với chồng sắp cưới của người ta, bây giờ lại bị người ta phát hiện. Hắn thầm nghĩ mình thật quá thảm bại.
Đôi mắt Trang Hiểu Nhu đỏ hoe, nước mắt đã lăn dài trên má, cô nhỏ giọng cầu xin: "Cầu xin anh đó, Mã lão sư. Anh nhường anh Trình Hâm lại cho tôi đi được không? Tôi thực sự rất thích anh ấy."
Giác quan của phụ nữ rất nhạy bén, cô có linh cảm rằng Đinh Trình Hâm đối với Mã Gia Kỳ chính là nguyện moi tim moi phổi cho người kia. Cô sợ Đinh Trình Hâm và Mã Gia Kỳ sẽ đến với nhau, sẽ bỏ rơi cô.
Thế nên, Trang Hiểu Nhu mới vứt cả tôn nghiêm của mình để cầu xin Mã Gia Kỳ. Dù chỉ gặp mặt mới có mấy tiếng thôi, nhưng cô cảm thấy Mã Gia Kỳ là người rất tốt, nếu Đinh Trình Hâm đi theo Mã Gia Kỳ nhất định sẽ hạnh phúc.
Mà nếu hai người họ được hạnh phúc thì người bị bỏ lại ở sau chỉ có thể là cô. Cô không cam tâm.
Mã Gia Kỳ chỉ bất lực cười: "Cuối tháng sau hai người kết hôn rồi. Tôi có thể làm được gì nữa chứ? Là do tôi quá ngốc nghếch nên mới để mất cậu ấy ở những ngày tháng của tuổi xuân. Và có lẽ là sau này, tôi sẽ không bao giờ tìm lại được mảnh tình cảm năm ấy mà Đinh nhi dành cho tôi."
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!