Tâm trạng hôm nay của Đinh Trình Hâm vui vẻ thấy rõ, anh vừa đi vừa ngân nga một giai điệu nào đó. Bỗng "ầm", Đinh Trình Hâm đâm sầm vào người ta.
Đinh Trình Hâm và cả người đó đều bị ngã ra đất. Trong khi người ta đã đứng dậy chỉnh trang lại quần áo xong thì Đinh Trình Hâm vẫn còn ngồi dưới đất âm thầm than đau.
Thấy anh mãi không đứng dậy, người kia lịch thiệp đưa tay mình ra tỏ ý muốn đỡ anh, hắn nói: "Tớ có thể đỡ cậu đứng dậy không, bạn trai nhỏ của tớ?"
Đinh Trình Hâm ngẩn mặt lên, là Mã Gia Kỳ, hắn đang cười với anh. Đinh Trình Hâm tỏ vẻ đương nhiên: "Tất nhiên cậu phải đỡ tớ dậy rồi. Chẳng lẽ cậu muốn người khác đỡ hay sao?"
Anh nắm lấy bàn tay đang đưa ra của hắn, mượn thế mà đứng dậy, sau đó thì nghe hắn nói: "Cậu đúng là đanh đá thật đó Đinh nhi." Anh lườm Mã Gia Kỳ một cái, quăng cho hắn một câu im miệng rồi đi mất.
Mã Gia Kỳ ở phía sau chỉ biết lắc đầu. Hắn bó tay rồi, bó tay với cái sự đáng yêu này rồi a. Sao bạn trai nhỏ của hắn lại đáng yêu như vậy a? Sao em bé của hắn lại có thể làm gì cũng đáng yêu hết vậy nè! Làm sao hắn chịu nổi đây aaa!
Hắn chạy nhanh tới, nắm lấy đôi bàn tay của anh. Cả hai dắt tay nhau đến một khoảng sân vắng. Mã Gia Kỳ hỏi: "Tớ thắc mắc, tại sao cậu đã chọn ngày kết hôn rồi mà cuối cùng lại hủy? Tại sao lại chọn yêu đương cùng tớ?"
Đinh Trình Hâm cười đáp: "Bởi vì tớ yêu cậu."
Một câu nói ngắn gọn nhưng lại có thể làm tim Mã Gia Kỳ nhũn ra. Hắn hôn lên môi anh một cái: "Miệng của Đinh nhi đúng là ngọt quá đi mất."
Đinh Trình Hâm không chấp nhặt hắn ăn đậu hủ của mình, anh nói: "Là Hiểu Nhu yêu cầu hủy hôn. Cô ấy nói, cô ấy từng hẹn gặp riêng cậu."
Mặt Mã Gia Kỳ cứng đờ, lâu sau mới gật đầu thốt lên câu đúng vậy. Lòng hắn nghĩ cảm thấy thật mất mặt, chuyện như vậy mà để anh biết, hắn chẳng biết nên giấu mặt vào đâu.
Giọng nói ung dung của Đinh Trình Hâm lần nữa vang lên: "Tớ thật ngốc. Tớ rất ít khi hẹn riêng với cô ấy, nhưng mỗi lần hẹn đều là mỗi lần tớ khiến cả hai phải rơi vào lúng túng."
Anh cầm bàn tay hắn lên nghịch qua nghịch lại: "Bởi vì trong vô thức, tớ luôn tưởng rằng người đó là cậu. Tớ sẽ theo thói quen mà gọi món cậu thích, theo thói quen mà dẫn cô ấy đến nơi chúng ta từng đến, theo thói quen mà gọi cô ấy một tiếng "Tiểu Mã". Cô ấy xinh đẹp, tốt bụng, ngoan hiền, lễ phép, sai lầm lớn nhất của cô ấy chính là trao tim nhầm người. Đáng ra cô ấy không nên thích một người tệ như tớ."
Mã Gia Kỳ vẫn im lặng nghe anh giải bày, bỗng dưng hắn nói: "Cô ấy đúng là rất tốt, cũng rất thích cậu. Nhưng cậu không tệ tí nào, ít ra trong mắt tớ, cậu luôn hoàn hảo."
Ngay cả khi cậu phạm sai lầm, sai lầm đó cũng thật hoàn hảo, Mã Gia Kỳ nhủ thầm.
Đinh Trình Hâm phì cười: "Hẹn hò với cô ấy mà cứ nhung nhớ tới cậu, đây không gọi là tệ thì gọi là gì."
Nói rồi anh hít sâu một hơi, vẻ mặt có thể tạm gọi là bình thản, đôi mắt phản phất sự tiếc nuối: "Những lần ấy tớ thật sự cảm thấy rất áy náy, nhưng cô ấy chỉ cười rồi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Hiểu Nhu chưa từng trách móc tớ nửa lời, cô ấy còn khuyên tớ nên nghe theo con tim mình."
Anh lấy tay Mã Gia Kỳ đặt lên nơi trái tim đang đập của mình: "Nơi này của anh có Mã lão sư, cô ấy đã nói như vậy đấy."
Mã Gia Kỳ ôm lấy anh, thì thào: "Vậy thì tớ nên cảm thấy vinh hạnh khi nơi này của cậu có tớ." Đinh Trình Hâm bắt chước theo Mã Gia Kỳ, hôn một cái lên môi hắn rồi nói: "Miệng của Tiểu Mã đúng là ngọt quá đi mất."
Hắn bị hành động đáng yêu của anh chọc cười.
Đinh Trình Hâm: "Tớ nghĩ Hiểu Nhu đã phải chịu đựng rất nhiều. Một cô gái mỏng manh như cô ấy lại đồng ý nhường tình yêu của mình cho người khác, tớ thật sự khâm phục cô ấy."
"Đúng vậy, tớ nên biết ơn cô ấy mới đúng, nếu không, cho tới bây giờ có lẽ tớ chẳng thể ngồi đây ăn đậu hủ của cậu."- Mã Gia Kỳ ngả ngớn.
Đinh Trình Hâm lườm, đánh vào vai hắn một cái, lại tiếp tục nói: "Hôm ấy Hiểu Nhu đến tận trường chỉ để khuyên tớ chấp nhận cậu, cậu nói xem tớ đã phải khiến cô ấy thất vọng đến mức nào chứ?"
Mã Gia Kỳ hôn cái 'chụt' vào má Đinh Trình Hâm, ôm lấy vai anh rồi tựa cằm mình lên: "Được rồi được rồi. Tớ với cậu đang dành chút thời gian nghỉ trưa ít ỏi để hẹn hò đó. Cậu cứ nhắc đến cô ấy mãi làm gì?"
Thấy người kia có vẻ không vui, Đinh Trình Hâm lên tiếng dỗ ngọt: "Không nhắc nữa, không nhắc nữa. Cậu đừng có bày cái bộ mặt cau có nữa được không a?"
Hắn kéo Đinh Trình Hâm để anh ngồi vào lòng mình: "Cậu không thắc mắc sao? Thắc mắc tại sao cậu lại có thể đáng yêu như vậy chứ?" Lời nói song song với hành động, hắn đưa tay xuống dưới bóp bóp nắn nắn bờ mông căng tròn của anh.
Đinh Trình Hâm trợn mắt, anh không nghĩ tên này lại có thể vô sỉ như vậy: "Gia Kỳ! Cậu làm gì thế! Đang giữa ban ngày ban mặt đó! Chỗ này ít người chứ không phải là không có người!"
Mã-Vô sỉ-Gia Kỳ bày ra dáng vẻ ngây thơ vô tội: "Tớ có làm gì đâu chứ! Cậu nói thử xem, tớ đã làm gì nào!"
Nghẹn một bụng tức, Đinh Trình Hâm quyết định sẽ trả thù. Anh nhào tới cắn cắn đôi môi của Mã Gia Kỳ, sau đó còn làm ra vẻ đắc chí.
Đinh Trình Hâm không ngờ rằng hành động của anh như đang kích thích hắn. Mã Gia Kỳ từ bóp mông anh chuyển thành luồn tay vào quần mà xoa nắn. Đinh Trình Hâm ưm một tiếng, cố đẩy hắn ra nhưng không hề hấn gì cả.
Anh mắng hắn: "Biến thái!"
Mã Gia Kỳ dường như cảm thấy không đủ, tay hắn từ từ, từ từ mơn trớn dạo chơi quanh mông anh rồi nhẹ nhàng dời tay ra trước.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!