Trẻ con lớn nhanh như thổi, chẳng mấy chốc Cầu Cầu đã được một tuổi. Để chúc mừng, cả nhà tổ chức một bữa tiệc nhỏ ở nhà bố mẹ Lâu Độ, còn mời thêm một vài người thân, bạn bè thân thiết. Mọi người còn tổ chức lễ thôi nôi, Lâu Vũ Bằng và Giải Lan Chu chuẩn bị một đống đồ, bày ra thảm để cho bé con chọn.
Cầu Cầu làm sao biết được mấy thứ kỳ lạ này là gì, chỉ lựa cái nào vui mắt, nhìn có vẻ chơi được thôi. Thế là bé cầm mô hình máy phi hành nghịch một hồi, rồi sờ sang mô hình nhà gỗ cầu vồng, cuối cùng bé nhét huy hiệu dâu tây của Trì Cảnh vào miệng mà nhai, phát hiện ra không ăn được thì òa khóc. Mọi người cười ồ lên.
Huy hiệu dâu tây là Lâu Độ tặng cho Trì Cảnh. Vào ngày kỷ niệm đám cưới năm nay của họ, Lâu Độ tặng Trì Cảnh hai món quà. Đầu tiên là dây chuyền có mặt hình chai rượu Tequila, bên trong là dịch tuyến thể của anh, món quà thứ hai là huy hiệu dâu tây tượng trưng cho một trang trại dâu tây.
Trước ngày kỷ niệm, Lâu Độ giấu Trì Cảnh, đến bệnh viện rút nửa lọ dịch tuyến thể bé bằng móng tay cái, còn cho cả lá vàng vào bên trong. Mặt dây chuyền đựng dịch tuyến thể có hình một chai rượu cực kỳ đáng yêu.
Lúc lấy dịch tuyến thể, Lâu Độ đau suýt khóc. Anh biết quá trình rút dịch sẽ cực kỳ đau đớn, nhưng không ngờ lại đau đến mức này. Trì Cảnh còn là một Omega, tuyến thể nhạy cảm và yếu ớt hơn, khi ấy lấy dịch tuyến thể đau đớn đến nhường nào cơ chứ. Anh chỉ nghĩ đến thôi đã đau lòng chết đi được. Nhớ đến mặt dây chuyền mang hương đào ngọt Trì Cảnh tặng mà lại muốn khóc. Ngân hà Ville chết tiệt, bộ trưởng Austern của hành tinh Y là đồ đần. Nếu không phải tại bọn chúng thì anh đã chẳng làm mất quà mừng đám cưới Trì Cảnh tặng rồi. Món quà đáng quý như vậy, nếu không phải vì Trì Cảnh thì anh nhất định sẽ mang theo bên người cả đời.
Nhưng sau này, đổi lại thành Trì Cảnh mang theo chai Tequila nhỏ của anh cũng khiến anh hài lòng lắm rồi, mọi đau đớn phải chịu lập tức trở thành hư vô.
Còn huy hiệu dâu tây là do Lâu Độ tự thiết kế. Chỉ có một quả dâu tây và một hàng chữ. Anh ngồi vẽ mấy ngày liền, xém chút nữa không kịp để tặng đúng ngày kỷ niệm.
Thiết kế này tượng trưng cho cả một trang trại dâu tây. Lâu Độ đã tìm được một mảnh đất màu mỡ, mua lại và xây một trang trại dâu tây. Anh cho người đi mua đủ giống dâu tây ở khắp vũ trụ, thuê chuyên gia chăm sóc, thậm chí còn dấn thân vào nghiên cứu các sản phẩm làm từ dâu tâu, thành lập một công ty nghiên cứu dâu tây. Về sau, Lâu Độ đem đi đăng ký luôn, đặt tên là Vườn Dâu tây Mỹ Cảnh. Trì Cảnh thích mê, đầu tư sản xuất luôn, tất cả là của Trì Cảnh hết.
Lâu Độ tự thiết kế logo, cho làm hàng loạt huy hiệu và sticker, gắn chi chít lên quần áo của Trì Cảnh, dán đầy lên sổ sách của cậu. Một chủ tịch lạnh lùng bị anh biến thành giáo viên mẫu giáo.
Lúc này đây, huy hiệu dâu tây trở thành một trong những món Cầu Cầu chọn, phát hiện không ăn được nên khóc to, nhưng vẫn không chịu buông ra. Lâu Độ cười hềnh hệch, bế bé lên, nói với Trì Cảnh: "Xem ra Cầu Cầu thích trang trại dâu tây lắm, đợi khi nào con lớn rồi thì để nó quản lý cho em há há há há."
Trì Cảnh cạn lời. Con mình sinh ra để quản lý công ty à?
Sau này Cầu Cầu lớn lên rồi có tiếp nhận trang trại dâu tây không là việc của sau này, bây giờ bé bốn tuổi rưỡi phải đi mầm non rồi. Thông thường, các bé lớn tầm tuổi đó đều sợ phải xa nhà, không muốn xa bố mẹ, không muốn đi nhà trẻ một mình, kiểu gì cũng khóc đến lạc cả giọng.
Sau khi Lâu Độ và Trì Cảnh nói là phải đi nhà trẻ, Lâu Dạ Tuyết hỏi mấy câu về nhà trẻ, rồi hỏi có phải bạn nhỏ nào cũng phải đến đấy không.
Trì Cảnh đáp: "Cũng không phải bạn nhỏ nào cũng phải đi. Nhưng ở nhà không có bạn nào chơi cùng con, nếu đến nhà trẻ thì con có thể quen rất nhiều bạn mới."
"Nhưng mẹ ơi, con không muốn làm quen với bạn mới." Lâu Dạ Tuyết túm tay Trì Cảnh, tỏ vẻ tủi thân.
Lâu Độ sáp lại gần, hỏi: "Sao thế?"
"Đến nhà trẻ thì phải xa nhà, không thấy bố mẹ nữa."
Trì Cảnh nắm lấy bàn tay nhỏ xinh của bé, dịu dàng nói: "Thế nên không phải con không muốn làm quen với bạn mới, mà là sợ xa nhà phải không?"
Lâu Dạ Tuyết gật đầu, dựa sát vào người Trì Cảnh, vùi vào trong lòng cậu.
Lúc nói với Lâu Dạ Tuyết, giọng Trì Cảnh rất dịu dàng. Cậu khẽ xoa đầu bé: "Đừng sợ, đi nhà trẻ giống như hôm bữa nhà mình đến nhà chú Ninh Chu chơi, buổi sáng đến rồi chiều mình lại về nhà rồi. Nhưng lần này con phải đi một mình, buổi sáng bố mẹ đưa con đến nhà trẻ, buổi chiều đến đón con về nhà. Con đã là em bé cực kỳ giỏi, cực kỳ dũng cảm rồi, con làm được mà, đúng không nào?"
Lâu Dạ Tuyết càng ôm Trì Cảnh chặt hơn nữa, cũng hơi lung lay nhưng vẫn chưa hạ quyết tâm được.
Trì Cảnh tiếp tục khuyên nhủ: "Nhà mình đến nhà chú Ninh Chu gặp được em gái rất ngoan, ở nhà trẻ cũng có rất nhiều em trai em gái, con đến xem các em có ngoan không rồi về nói cho bố mẹ được không?"
Lâu Dạ Tuyết "hức" một tiếng.
Lâu Độ vỗ nhẹ lên đầu bé, bế bé ra khỏi lòng Trì Cảnh, đặt lên chân mình, nghiêm mặt nói: "Lâu Cầu Cầu, con bốn tuổi rồi, phải có không gian và thời gian của riêng mình rồi. Nhà trẻ chính là không gian riêng của con, lúc nào ở nhà trẻ thì con cứ chơi thỏa thích, có thời gian muốn làm gì thì làm! Con nghĩ xem, có đã không! Có phê không! Có kích thích không!"
Lâu Dạ Tuyết ngớ người rồi gật đầu lia lịa.
Trì Cảnh: "???"
Ba giây sau...
"Lâu Độ!"
"Á!!!!! Vợ ơi, đau!!!!!"