Tác giả: Đông Tầm Vấn Tửu
Dịch: Maccaoo
Lâu Độ quay lại phòng sách. Mùi Tequila và đào ngọt ở trong phòng vẫn còn rất nồng, chưa tản đi hết. Omega ban nãy phải vất vả thở dốc gần một tiếng đồng hồ, giờ đang khoác hờ áo ngủ, dựa lưng vào ghế, nhắm mắt ngủ, quang não trên tay cậu vẫn đang sáng màn hình.
Hầy, xin lỗi Cầu Cầu. E là tạm thời chưa tạo em trai cho con được rồi.
Lâu Độ mở máy lọc không khí, tắt màn hình giúp Trì Cảnh rồi bế cậu về phòng ngủ. Vừa được đặt xuống giường thì Trì Cảnh tỉnh giấc, giọng mơ màng, ngốc nghếch: "Hửm... Em ngủ quên hả?"
Lâu Độ gật đầu, hôn lên trán cậu, khẽ nói: "Em ngủ đi."
Trì Cảnh nằm nghiêng, vùi mặt vào lòng Lâu Độ: "Ngày mai, em không phải đến công ty." Nói xong lại nhắm mắt như buồn ngủ lắm. Nhắm mắt được mấy giây, cậu mở mắt ra, lặp lại lần nữa, như đang hỏi thế có muốn chịch không.
Lâu Độ trầm mặc: "Dạo này anh làm được chuyện gì hay à?" Sao tự dưng lại ra hiệu cho anh được phép thỏa sức làm tình thế này?
Trì Cảnh ngớ người gần một phút, sau đó quay phắt lại, xoay lưng với Lâu Độ: "Không có gì, tối nay anh đi ra phòng sách mà ngủ!"
"Há há há há đừng mà." Lâu Độ sung sướng hân hoan, cởi phắt áo choàng ngủ ra, nằm xuống, sờ soạng eo Trì Cảnh. Họ vừa mới làm xong, lúc này, ngón tay Lâu Độ ấn nhẹ vào lỗ nhỏ bên dưới, dịch thể ướt đẫm lập tức trào ra, ướt hết cả tay.
"Bảo ơi, không đeo bao được không?"
"Hả?" Trì Cảnh nhắm mắt, được sờ đúng vào điểm G, toàn thân run lên.
Lâu Độ nhìn gương mặt chìm trong bể dục của Trì Cảnh, hôn lên vai cậu, nhuộm hồng làn da trắng nõn kia. Anh cắn vành tai cậu: "Anh không muốn đeo bao, muốn bắn vào trong khoang sinh sản của em."
Trì Cảnh không trả lời, nhưng cũng không cự tuyệt.
Mấy năm nay, công ty của Trì Cảnh đang ngày càng khởi sắc. Cậu cũng không bắt công ty phải khai thác mở rộng phạm vi, mà định hướng phát triển ổn định. Do đó công việc thường ngày của cậu không còn bận tối mắt tối mũi như trước nữa. Bây giờ, ngày nào Trì Cảnh cũng tập trung xử lý tài liệu, thời gian còn lại của cậu khá linh hoạt, có thể tự sắp xếp.
Từ đó, cuộc sống sinh hoạt của chồng chồng trở nên hài hoài hơn rất nhiều.
Gần như lần nào muốn thân mật với Trì Cảnh, Lâu Độ cũng sẽ được thỏa mãn, muốn làm thêm hai lần nữa thì Trì Cảnh cũng sẽ không lấy lý do sáng mai phải dậy sớm đi họp để từ chối nữa. Thi thoảng Trì Cảnh cũng sẽ ra hiệu cho Lâu Độ, đổi lại là một màn tình ái nóng bỏng.
Thực chất, khi ở bên cạnh bạn đời Alpha của mình, được pheromone bao phủ, ôm ấp, nếu Omega không được giải tỏa hoặc giải tỏa không đủ thì cũng sẽ rất khó chịu, rất muốn được kết hợp với nhau.
Cuối cùng sau bốn, năm năm kết hôn, Lâu Độ cũng có thể lĩnh ngộ được kiến thức này. Thế nên Lâu Độ bắt đầu đổi cách chơi, cuộc sống mỗi ngày đều vô cùng viên mãn.
Mặc dù thi thoảng anh cũng bị Trì Cảnh "phạt", nhưng ai bảo một người nguyện đánh, một người chịu đau chứ.
*
Cuối tháng Mười hai, trường học cho nghỉ Đông, trường mầm non cũng đóng cửa, Lâu Dạ Tuyết về nhà. Ngày nào bé cũng học đủ mọi thứ, môn nào cũng học rất tốt, cái gì cũng thích học, nhưng hình như lại không có hứng thú với cái gì.
Sau khi phát hiện ra, Trì Cảnh nói chuyện với Lâu Độ trước. Lâu Độ thấy hết sức bình thường: "Có sao đâu hả vợ. Hồi nhỏ, anh cũng chẳng thích học cái gì, nhưng khổ nỗi thông minh quá, học cái gì cũng thấy dễ, không thấy có gì gọi là thử thác cả! Không thể khơi dậy hứng thú của anh! Anh đoán Cầu Cầu cũng giống anh đấy."
Trì Cảnh nhìn anh đầy hoài nghi, quay sang gọi điện cho Giải Lan Chu. Ông lập tức vạch trần Lâu Độ: "Cầu Cầu thông minh quá đi, học cái gì cũng nhanh. Có lẽ thằng bé vẫn chưa tiếp thu được ý nghĩa và cảm nhận được sự thú vị trong những gì mình học được nên muốn nắm chắc các kỹ năng đã, biến nó thành nhiệm vụ, do đó mới không thấy hứng thú. Khác hẳn với Tút Tút..."
Trì Cảnh nhìn Lâu Độ đang lắc mông tập thể dục ở đằng kia, đứng dậy ra khỏi phòng tập, nghiêm túc hỏi Giải Lan Chu là khác ở chỗ nào.
"Tút Tút cái gì cũng thích học, nhưng chẳng học giỏi cái gì cả!" Nhắc đến chuyện xấu của Lâu Độ một cái là Giải Lan Chu nói không ngừng nghỉ: "Nó bẩm sinh không hề có một tí tế bào nghệ thuật nào cả, đã thế cứ thích học mấy môn âm nhạc với mỹ thuật. Có một dạo nó cứ vỗ ngực bảo là sau này sẽ làm nghệ thuật gia. Kết quả ngay cả vẽ hình tròn cũng không xong, hát thì lạc giọng, học chơi violin một năm rồi mà vẫn chỉ dừng ở trình độ tạo ra âm thanh..."
Trì Cảnh ngồi nghe Giải Lan Chu kể chuyện xấu hồi bé của Lâu Độ suốt một tiếng đầu hồ, cười tít cả mắt. Kết thúc cuộc gọi, Trì Cảnh về phòng tập, gọi Lâu Độ: "Chồng ơi."
Lâu Độ thở phì phò, quay ngoắt sang nhìn cậu, cười toe toét, rồi lại vội giả ngầu: "Sao thế?"
"Hồi nhỏ anh có học violin à?"
"..." Lâu Độ tí nữa thì tắc thở, ho khan, nói lấp liếm: "À, ờ, sao thế?"
"Mẹ bảo là hồi nhỏ anh muốn làm nghệ thuật gia, nhưng..." Trì Cảnh mỉm cười, hệt như một chú mèo con trộm được cá: "Hồi học violin còn được tận một năm."
Lâu Độ bụm mặt: "Đấy là do anh không chăm chỉ tập luyện, anh không có hứng thú. Muốn làm nghệ thuật gia thì cũng chỉ là nói bừa thôi."
Trì Cảnh gật đầu: "À thế à."
"Chậc." Lâu Độ vẫy tay gọi: "Em lại đây."
Mặt Trì Cảnh không có biểu cảm gì, nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn đi đến trước mặt Lâu Độ. Lâu Độ vừa tập thể dục một lúc, cả người toàn là mồ hôi. Anh nổi ý xấu, nhấc Trì Cảnh ngồi lên đùi mình.
"Không được cười anh. Anh học bắn súng với học võ giỏi lắm đấy nhé."
Trì Cảnh tỏ vẻ chán ghét, ngả về sau: "Ờ, nhưng toàn cúp học, toàn lăn lộn trên đất, khóc ăn vạ không muốn học nữa."
Lâu Độ ghét chính mình lắm. Những gì muốn học thì học không ra hồn, cái nào có tài là y như rằng không thích học.
Anh cúi người, hôn lên môi Trì Cảnh, không cho cậu nói nữa! Trì Cảnh né ra, một tay chống lên ngực anh, bị anh chặn miệng lại. Lâu Độ cắn lên lưỡi Trì Cảnh, khẽ nói: "Không được kể chuyện này cho Cầu Cầu."
Trì Cảnh chớp mắt. Lâu Độ thấy hơi buồn cười, hôn Trì Cảnh một chặp. Cuối cùng, anh bế Trì Cảnh lên, đi khóa cửa, buông thả trong phòng tập hai tiếng đồng hồ.
Nghe theo ý kiến của Giải Lan Chu, Trì Cảnh và Lâu Độ nói chuyện với Lâu Dạ Tuyết, quyết định tạm dừng không cho con học trong kỳ nghỉ Đông, để Lâu Dạ Tuyết tìm kiếm điều khiến mình thấy hứng thú.
Hiển nhiên Lâu Dạ Tuyết cảm thấy không biết phải làm sao. Khi nghe bảo mình tạm dừng không học trong kỳ nghỉ Đông, phản ứng đầu tiên của bé là có phải mình làm không tốt không, vội vàng kéo tay Trì Cảnh, hỏi có phải dạo này mình không tiến bộ không.
Trì Cảnh nhíu mày, phủ nhận suy nghĩ của Lâu Dạ Tuyết, còn nghiêm túc giảng giải với con một hồi lâu, bé mới tin là không phải do mình học kém.
"Cả kỳ nghỉ Đông này, Cầu Cầu có thể đi tìm thứ khiến con thấy hứng thú."
"Cái gì cũng được ạ?"
Trì Cảnh gật đầu.
Lâu Dạ Tuyết đung đưa chân, hơi hưng phấn, rất tò mò với nhiệm vụ mới này. Nhưng hôm sau, trước khi ra khỏi nhà, bé lại chùn chân. Lâu Dạ Tuyết đứng ở cửa, quản gia đứng bên cạnh nhìn tiểu thiếu gia nhà mình đang suy nghĩ về sự đời.
Lâu Độ xuống tầng, thấy con mình đứng bất động ở cửa, hỏi bé đang làm gì thế. Lâu Dạ Tuyết quay đầu lại, lon ton chạy đến ôm chân Lâu Độ: "Bố ơi, con không biết phải đi đâu để tìm thứ mình thấy hứng thú nữa."
"Thế à." Lâu Độ bế bé lên, ngồi bên bàn ăn, để Lâu Dạ Tuyết ngồi trên đùi mình. Anh uống hết cốc sữa ấm rồi ăn bánh sandwich.
Lâu Dạ Tuyết cũng không làm phiền anh, yên lặng nhìn bố ăn sáng. Đến khi Lâu Độ ăn xong, bé mới ôm cổ bố, hỏi: "Bố ơi, mẹ đâu rồi ạ?"
"Mẹ con... Mẹ con vẫn đang ngủ." Lâu Độ cười tít mắt: "Thi thoảng mẹ con cũng phải ngủ nướng."
Lâu Dạ Tuyết đã hiểu, gật đầu: "Dạ."
"Thế này đi, hôm nay bố ra ngoài với con, dắt con đi mấy chỗ nhé."
Mắt Lâu Dạ Tuyết sáng lên: "Được ạ!"
Hôm ấy, Lâu Độ đưa Lâu Dạ Tuyết đi những nơi trẻ em không nên tới, những nơi nằm trong danh sách "Mẹ biết mẹ đánh á". Đương nhiên không phải những nơi sắc dục, mà là nơi có rất nhiều thứ khích thích, không dành cho trẻ em.
Ví dụ sân bắn, võ đài. Lâu Độ lên sàn đấu hai trận, Lâu Dạ Tuyết được quản gia bế, chăm chú xem. Sau đó bé còn mặc quần áo của Lâu Độ nhảy nhót, đánh mấy quyền.
Ví dụ chơi tàu lượn (thủy phi cơ), lái máy phi hành chiến đấu. Anh còn đưa bé vào hệ thống chiến đâu giả lập, để Lâu Dạ Tuyết làm bình sĩ, làm pháo bình. Chiến trường máu me, bom đạn nổ... cực kỳ chân thật.
Cả ngày chạy nhảy, lăn lộn, trên đường về, Lâu Dạ Tuyết đã ngủ say rồi. Lâu Độ bế bé vào nhà, Trì Cảnh đang ngồi trong phòng khách đợi hai bố con. Lâu Độ bế Lâu Dạ Tuyết về phòng bé, thay quần áo, lau mặt, rửa tay... cho bé.
Trì Cảnh hỏi quản gia cả ngày nay họ đi đâu. Quản gia thành thật kể không sót cái gì.
Trì Cảnh nghe quản gia báo cáo xong:??????
Trì Cảnh hít sâu một hơi, muốn nhịn mà không nhịn được, đứng dậy, bước từng bước lên tầng.
Mấy phút sau, Lâu Độ vào phòng ngủ với Trì Cảnh. Ngay sau đó, căn phòng ngủ cách âm cũng không thể cản được tiếng hét như lợn bị chọc tiết của Lâu Độ.
"Vợ ơi! Vợ ơi!!! Anh sai rồi!!!!!"
"Áaaaaaaaaaaa!!!"
Suốt hai đêm liền, Lâu Dạ Tuyết toàn mơ thấy cảnh chém giết, nửa đêm giật mình tỉnh giấc. Nhưng dậy rồi phát hiện ra bố nằm bên trái, mẹ nằm bên phải, vui vẻ không thôi, chui tọt vào lòng mẹ, ôm cánh tay bố, ngủ tiếp.
Sau đó, giấc mơ của bé thật đẹp.