Nghe vậy, Tôn Hàn cũng hiểu đại khái ý của Lệ Lận rồi.
Có lẽ anh ta đã quá tổn thương vì chuyện với Trần Tiểu Thi.
Vì thế, Lệ Lận không còn hi vọng gì về chuyện tình cảm nữa, chỉ cần một người phụ nữ ngoan ngoãn và hiểu chuyện ở cạnh là được rồi.
Nếu sau này có chuyện gì xảy ra thì anh ta và cô “vợ nhặt” này cứ đường ai nấy đi thôi.
Có lẽ Lệ Lận cũng không cần một người phụ nữ có thể ở cạnh mình cả khi vinh quang hay khốn khó nữa.
Tôn Hàn không nói về cô bạn gái của em rể cũ của Lệ Lận nữa, mà chuyển sang chuyện khác: “Anh khoẻ hơn nhiều chưa?”
“Gần như anh dự liệu”, Tôn Hàn đáp một cách sâu xa.
“Còn hai ngày nữa”.
“Tôi biết rồi”, trong mắt Lệ Lận bừng lên ý chí chiến đấu.
Lần trước, Giang Lệ vừa đến tỉnh đã bày kế cho Thanh Hổ và Chu Giang hạ anh ta.
Bị chơi một vố như vậy thì sao anh ta cho qua được?
Phen này mà không đòi lại được công bằng thì anh ta không còn là Lận soái của Thiên Cửu Môn nữa.
Sau hai ngày nữa, chuyến công chiếm phía Nam của Giang Lệ sẽ có kết quả.
Nhưng họ dám chắc một điều, thật ra chẳng có ai được nhiều sau trận đấu này, kể cả là Giang Lệ.
Dù Giang Lệ có thua thì về Thượng Kinh là xong thôi.
Để chèn ép Thiên Cửu Môn, tập đoàn Thiên Tử không những điều động toàn bộ vốn liếng, mà còn vay cả đống tiền từ các ngân hàng để tạo chỗ đứng ở sáu tỉnh của Tây Nam.
Một khi Giang Lệ thất bại, thì toàn bộ sản nghiệp mà tập đoàn Thiên Tử đầu tư vào Tây Nam sẽ thuộc về Thiên Cửu Môn.
Còn tập đoàn Thiên Tử của Giang Lệ sẽ đối mặt với nguy cơ phá sản.
Đến lúc đó, ông vua của thế giới ngầm cũng phải lao đao.
Tôn Hàn bình thản nói: “Cứ chờ hai hôm nữa, nếu thua thì tôi sẽ đi”.
Lệ Lận bổ sung: “Tôi cũng đi”.
…
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!