Dù Giang Lệ toàn thắng trận này thì cũng chưa chắc thắng khi đấu với hắn ta nữa là.
Huống hồ, nếu chuyến này Giang Lệ mà thua, sao Tôn Khải Thành có thể bỏ qua cơ hội khi Giang Lệ sa cơ thất thế!
Giang Lệ hỏi ngược lại: “Tôi cũng nghĩ đến vấn đề này rồi. Nhưng Chu Giang này, chú cũng phải hiểu một điều là tài năng của Tôn Hàn đã chứng minh cậu ta đủ lực để giao thủ với tôi”.
“Nếu chúng ta vận dụng tốt bối cảnh chính phủ ở sau lưng cùng tập đoàn Thiên Tử để hạ bệ tập đoàn Cửu Thiên thì chẳng phải Tôn Hàn thua chắc rồi sao?”
Chuyện này…
Chu Giang cũng không chắc lắm, cuối cùng chỉ thở dài nói: “Dẫu sao chuyện cũng đã định rồi, đành chờ xem sao vậy. Anh và Thanh Hổ không được thua đâu đấy!”
“Chắc chắn tôi sẽ giành phần thắng về cho anh Giang”, Thanh Hổ khẳng định chắc nịch.
“Không chỉ có Thanh Hổ đâu!”
Đột nhiên, Giang Lệ đổi sắc mặt, lộ ra vẻ sắc bén rồi nói: “Các cao thủ như chú và Thanh Hổ rất hiếm, nhưng cao thủ trình độ thấp hơn một chút thì không thiếu”.
“Mấy năm qua, tôi luôn phát triển Công Tử Minh và Thiết Lê Hoa riêng rẽ, ngoài việc bảo đảm sự cân bằng của hai thế lực ra, tôi không mong Công Tử Minh quá cường thế!”
“Công Tử Minh có các cao thủ tài giỏi thì Thiết Lê Hoa cũng vậy”.
Dứt lời, Giang Lệ lập tức gọi điện thoại.
Vài phút sau, đã có hai người đàn ông và một người phụ nữ đi vào phòng.
Ba bọn họ đứng thành hàng trước mặt Giang Lệ, không ai có biểu cảm gì.
Sau đó, họ đồng thanh nói: “Ông Giang!”
“Họ là Lưu Hạ, Kim Lộ Đông và Văn Thù - ba cao thủ hàng đầu của Thiết Lê Hoa, không dám nói là lợi hại, nhưng thực lực của họ không thua kém gì Phá Quân - nhân tài mới nổi của Thiên Cửu Môn đâu”.
“Thêm tôi và Thanh Hổ nữa thì trận này chúng ta đủ khả năng thắng chưa?”
Giang Lệ cười hỏi Chu Giang.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!