Suy cho cùng thì sự khác biệt giữa thực lực của Tôn Hàn và Giang Lệ là quá lớn, dù cho anh đã dùng pháp môn tinh túy nhất cũng không thể chiến thắng Giang Lệ.
Mà Tôn Hàn thì chưa bao giờ nghĩ có thể chiến thắng Giang Lệ, ngay từ đầu đã không nghĩ thế.
Tôn Hàn nhếch môi cười, khóe miệng sưng đỏ: "Ngày xưa ông Phó bị đánh tới nỗi tàn tật, chắc cũng không khác gì so với bây giờ nhỉ".
Giang Lệ sững ra, chợt nhớ về cảnh trên sàn đấu hơn mười năm trước.
Tôn Hàn trên sàn đấu lúc này giống hệt Phó Văn Húc thời ấy.
Nếu Phó Văn Húc biết đánh không lại mà chủ động nhận thua thì sẽ không rơi vào cảnh bệnh tật đầy mình, sau đó vĩnh viễn rời khỏi nhân thế lúc mới có hơn bốn mươi tuổi.
"Quả thật là rất giống", Giang Lệ nói.
"Vậy thì đúng rồi, lúc đó ông Phó vẫn đánh tiếp, giờ tôi cũng sẽ như thế. Chỉ có đánh ông bị thương nặng tới nỗi không thể nào đánh lại Trần Cửu thì nhiệm vụ của tôi mới kết thúc".
Tôn Hàn lại lao về phía Giang Lệ, không hề chùn bước.
Đòn vừa nãy đã làm tổn thương phổi của anh, nếu như chữa trị kịp thời thì còn có thể bình phục hoàn toàn.
Mà lúc này nếu đánh tiếp thì giống như Giang Lệ đã nói, di chứng về sau sẽ vô cùng nặng nề!
Nhưng thế thì đã làm sao?
Bất cứ thứ gì cũng không quan trọng bằng lời hứa của anh với Phó Văn Húc!
Năm đó anh bị Lâm Mỹ Quyên lừa, thay em trai cô ta vào tù. Sau khi ra tù anh lại bị Lâm Mỹ Quyên mưu đồ chiếm đoạt tài sản, không có bất cứ thứ gì.
Nếu như không có bản lĩnh và cả thân phận mà Phó Văn Húc đã trao cho anh thì lúc đó không biết anh sẽ thảm hại đến mức nào nữa.
Con người có thể tàn nhẫn, có thể vô tình, nhưng tuyệt đối không được quên ơn nghĩa.
Phó Văn Húc cố chấp với việc bảo vệ Thiên Cửu môn!
Mà anh thì cố chấp với ơn nghĩa của Phó Văn Húc!
Trận chiến ngày hôm nay, trừ khi anh hoàn toàn ngã xuống, nếu không anh sẽ liều chết bảo vệ Thiên Cửu môn!
Ầm!
Giang Lệ lại đánh bay Tôn Hàn ra.
Thẩm Vấn và đám người Thiên Cửu môn đều rất khó chịu, tựa như trái tim bị ai đó bóp nghẹt.
Mà Tôn Hàn thì lại bò dậy tiếp.