Thẩm Vấn đáp lời, song không nói một câu nào với hai bố con Kim Thất Lạc cả.
Mấy đời vua một đời thần, nếu giờ anh ta đã là chủ của Thiên Cửu Môn thì không cần phải giải thích với Tôn Hàn nữa.
“Còn hai việc khác anh cần làm. Thứ nhất, khi tôi mời Tề Thiên Tại xuất đầu lộ diện, đã hứa với ông ấy là tôi biết tung tích của vợ ông ấy, tôi gửi vị trí vào mail cho anh rồi đấy, anh lo liệu xử lý nhé, tôi là thôi rồi”.
“Thứ hai là anh phải thực hiện lời hứa của tôi với Trần Cửu, Diêm Hùng. Không phải vì uy tín của tôi, mà là của Thiên Cửu Môn”, Tôn Hàn cười nói.
Thẩm Vấn đứng thẳng người rồi gật đầu: “Tôi biết rồi!”
Có thể ép Giang Lệ rút lui cũng nhờ phần lớn công của nhóm Trần Cửu, dù Tôn Hàn còn ở đây nữa hay không thì Thiên Cửu Môn vẫn phải thực hiện lời hứa với họ.
Điều này Thẩm Vấn không hề đắn đo.
“Ừm”.
Tôn Hàn khẽ gật đầu, lý do anh chọn Thẩm Vấn vì anh ta là người trầm ổn, hành xử biết tiến biết lùi, để anh ta làm thủ lĩnh của Thiên Cửu Môn thì Tôn Hàn rất yên tâm.
“Hết rồi, anh dẫn bố con họ đi đi. Ngoài việc trả viện phí cho tôi ra thì anh không cần đến thăm tôi nữa đâu. Chờ khoẻ thêm chút nữa, tôi sẽ lặng lẽ rời đi, nếu không có gì đặc biệt thì sẽ không xuất hiện trước mặt mọi người nữa đâu”.
Thẩm Vấn ngập ngừng một lát rồi quay đi, sau đó nhìn bố con Kim Thất Lạc rồi lạnh lùng nói: “Đi thôi!”
Hai bố con họ hoảng loạn nhìn nhau rồi vội vã đứng dậy đi theo Thẩm Vấn.
Bấy giờ, trong phòng bệnh chỉ còn lại Lệ Lận.
Tôn Hàn nhìn anh ta rồi khẽ thở dài.
“Có thầm thấy không phục không?”
Lệ Lận đứng cuối giường bệnh rồi lạnh mặt đáp: “Không phục thì làm thế nào được? Anh đã quyết định rồi, tôi còn làm gì được nữa?”
Thật ra, nếu Tôn Hàn muốn nhường lại vị trí thì chọn Lệ Lận là thích hợp nhất.
Dẫu sao rất lâu về trước, Lệ Lận đã được công nhận là người thừa kế của Phó Văn Húc rồi.
Nhưng anh lại chọn Thẩm Vấn.
Tôn Hàn không phủ định: “Đúng vậy, ván đã đóng thuyền rồi thì thay đổi sao được nữa. Thật ra tôi giữ anh ở lại là có chuyện muốn nói, chắc anh cũng biết tại sao tôi không chọn anh rồi đúng không”.
“Nhưng sự lựa chọn của tôi chưa chắc đã là kết quả, nếu anh muốn tranh giành cho bằng được thì một người sắp rời khỏi đây như tôi cũng không thể cản được”.
Lệ Lận lập tức bật cười tự giễu.
Đương nhiên anh ta biết tính cách của mình ngông cuồng thế nào, thậm chí còn hay mưu tính riêng, chứ không được trầm ổn và suy xét cho đại cục như Thẩm Vấn.