“Tôi thấy một năm là được rồi, sau này hai bên có hợp tác với nhau nữa hay không thì còn phải xem thái độ nữa, cô cần gì phải vội vàng thế?”
Tôn Hàn đã nói đến mức này, mà Tô Nguyệt Nga cũng nhận được nhiều lợi ích rồi nên không còn cố chấp nữa, mà ngập ngừng một chút rồi nói: “Vậy thì làm thế đi, giám đốc Trương, anh thấy sao?”
Xa thì không nói, nhưng ít nhất trong vòng một năm tới, Tô Nguyệt Nga cô ta đã được hỗ trợ lợi ích trong Lệ Lan rồi.
Còn mai sau thì Tôn Hàn cũng đã nói rõ, chỉ cần hai bên hợp tác vui vẻ, còn Trương Tiến vẫn giữ được chức vụ hiện tại thì đương nhiên họ có thể tiếp tục hợp tác.
“À… tôi không có ý kiến gì!”
Trương Tiến do dự một lát rồi đồng ý.
“Thế thì gọi món thôi, sao bữa này có thể bắt giám đốc Trương mời được, để tôi!”, Tô Nguyệt Nga quay ngoắt thái độ, chủ động cầm thực đơn lên rồi hào phóng nói.
Qua ba tuần rượu, Tô Nguyệt Nga xin phép về trước.
Vì đã uống rượu nên Trương Tiến đành nhờ Đại Giá đưa về.
Trong lúc chờ Đại Giá ở trước cửa khách sạn, Trương Tiến vội vàng cảm ơn Tôn Hàn: “Tôn Hàn, những cái khác thì anh Trương không nói nữa, nhưng nếu sau này có việc gì thì chú cứ đến tìm anh! Ngoài ra, anh còn định điều chú đến bộ phận tiêu thụ, chú thấy sao?”
Đương nhiên Trương Tiến không thể bỏ qua một nhân tài thế này.
Nếu Tôn Hàn có thể chuyển tới bộ phận của anh ta, thì chắc chắn sẽ là một vị quân sư tài ba.
Tôn Hàn từ chối khéo: “Anh Trương, em làm việc ở kho là được rồi, tạm thời chưa muốn chuyển đi”.
Tôn Hàn không muốn tiến thân gì cả, anh làm việc ở dưới kho thì sẽ dư dả thời gian, chứ chuyển lên phòng tiêu thụ của Trương Tiến rồi thì với bản lĩnh của anh ta, anh nhàn được mới là lạ.
“Thế cũng được, nhưng bất cứ lúc nào chú muốn đi thì cứ nói với anh một tiếng, anh luôn chào đón chú! Chuyện này giải quyết xong rồi nên chắc tối nay anh sẽ được ngủ ngon một giấc. Song, nói đi cũng phải nói lại, quá là hời cho Tô Nguyệt Nga đi!”.
Lời hứa của Tôn Hàn với Tô Nguyệt Nga chẳng khác nào bảo Trương Tiến phải san sẻ quyền hành của mình cho cô ta.
Nhớ tới tính cách hay hạnh hoẹ của Tô Nguyệt Nga lúc trước, trong lòng Trương Tiến ít nhiều vẫn thấy hơi khó chịu.
Tôn Hàn phì cười nói: “Anh Trương, anh chấp nhận đi. Nếu anh đã gây ra chuyện thì đương nhiên phải trả giá rồi. Được như này là ổn lắm rồi!”
“Đương nhiên anh biết chứ, chỉ nói cho đỡ tức vậy thôi! Chính chú đã giúp anh một việc lớn mà!”, Trương Tiến cười lớn nói.