Giang Lệ cười cợt kể lại tình hình.
Nghe thấy vậy, Tôn Hàn chỉ im lặng, cũng đáng đời mà.
Vì chồng sắp cưới của mình mà Liễu Phương Phương đã tìm một tấm bia đỡ đạn cho Trương Dương Phi trút giận, Từ Tiểu Bân đã không làm được gì Trương Dương Phi rồi lại còn đòi ngủ với Liễu Phương Phương.
Thế không là đáng đời thì là gì?
Nếu cậu ta giỏi thì Liễu Phương Phương sẽ luôn là của cậu ta.
Còn không thì phải trốn cho kỹ, không chỉ có nước no đòn.
“Có cần tôi gọi cho Trương Dương Phi, bảo cậu ta tha cho em trai cậu không?”, Giang Lệ lại hỏi dò.
Tôn Hàn suy nghĩ một lát rồi lắc đầu: “Không, đòn đau cho nó nhớ lâu. Không nó lại tưởng mình là ngũ công tử của nhà họ Tôn rồi thì không ai dám động tới”.
Dẫu sao cũng không xảy ra chuyện lớn được.
Dù ngoài mặt, Trương Dương Phi có vẻ không quan tâm đến thân phận của Từ Tiêu Bân, nhưng chắc chắn cũng không dám làm gì quá đáng.
Nếu anh ta dám đánh Từ Tiểu Bân tàn phế thì biết phải ăn nói với nhà họ Tôn ra sao.
“Cũng được, dù gì tôi cũng thấy ngứa mắt với thằng em ấy của cậu, đúng là…”
Giang Lệ liếc nhìn Tôn Hàn với vẻ quái lạ rồi nói: “Dù cậu không thừa nhận, nhưng sự thật ra sao thì chúng ta đều rõ rồi, cậu mới là ngũ công tử của nhà họ Tôn. Điều này có nghĩa là Liễu Phương Phương phải là vợ sắp cưới của cậu mới đúng”.
Tôn Hàn ngước mắt lên: “Tôi hiểu ý của anh”.
“Để tôi bảo người đưa cậu về!”
Giang Lệ không nhiều lời nữa mà giơ tay vỗ vai Tôn Hàn, sau đó cả hai cùng rời khỏi phòng bao.
Còn Chu Giang thì đã say mềm rồi.
Về đến nhà, Tôn Hàn đi tắm, tinh thần vẫn rất tỉnh táo.
Trong đầu anh vang lên câu nói của Giang Lệ.
Nói thế nào thì Liễu Phương Phương cũng là vợ sắp cưới của anh!
Thật ra ngay khi trên đường về, Tôn Hàn đã rất tỉnh táo rồi, anh không say chút nào.
Suốt quãng đường, anh chỉ suy nghĩ về một chuyện, rốt cuộc Giang Lệ có thái độ gì với anh, hình như có vẻ hơi thân thiết quá thì phải.
Thành thật mà nói thì Giang Lệ là một người rất rộng lượng, riêng điểm này thì hiếm ai được như ông ta.
Vấn đề là khi ở Tây Nam, bọn họ là kẻ thù không đội trời chung. Dù bây giờ, cả hai đã không còn mâu thuẫn nữa, có thể trở thành bạn, nhưng với giao tình của họ mà nói thì chưa đến mức dốc hết ruột gan ra được.