Về đến nhà, trong đầu Tôn Hàn đã thoáng qua suy nghĩ, có nên nhờ Giang Lệ nói giúp hay không.
Bây giờ Trương Dương Phi có ý định thà giết nhầm còn hơn bỏ qua, hoàn toàn không quan tâm đến việc giữa Tôn Hàn và Liễu Phương Phương rốt cuộc có mờ ám thật hay không.
Chỉ cần xuất hiện một chút nguy cơ thôi là phải diệt sạch!
Trương Dương Phi chỉ cho Tôn Hàn ba ngày, không nhiều hơn!
Nói thật lòng, mong muốn kiểm soát Liễu Phương Phương của Trương Dương Phi quá mức dị thường.
Đừng nói là Trương Dương Phi và Liễu Phương Phương vốn chẳng có quan hệ gì, cho dù cả hai là người yêu của nhau đi nữa, thì việc anh ta gây sự với bạn khác giới của Liễu Phương Phương như vậy cũng rất quá đáng.
Nhưng thế thì sao chứ?
Chẳng lẽ lại đi nói lý với Trương Dương Phi à?
Tôn Hàn nghĩ một hồi, vẫn cảm thấy thôi vậy.
Nhờ vả người ta nhiều quá không phải chuyện hay ho gì.
Anh tự giải quyết chuyện này sẽ tốt hơn.
Nếu nghĩ được cách thì không nên nợ ân tình của Giang Lệ!
Trên đời này, ân tình là món nợ khó tính toán nhất.
Hơn nữa, anh cũng chưa đến mức không có cách giải quyết.
Ngày mai là thứ Bảy, anh có thể thoải mái nghỉ ngơi hai ngày.
Tạm thời đừng nghĩ ngợi nhiều nữa.
Sau khi tắm xong, Tôn Hàn đang định đi ngủ thì bỗng nhận được điện thoại của Bạch Cần, nên thấy khó hiểu vô cùng.
“A lô, vẫn chưa ngủ à?”, Tôn Hàn cất tiếng hỏi sau khi bắt máy.
Thật ra giờ này vẫn chưa khuya lắm, mới hơn chín giờ tối thôi. Đối với cuộc sống về đêm thì thời điểm này chỉ mới là bắt đầu.
Anh nói vậy để mở đầu cuộc trò chuyện thôi.
“Vẫn chưa, anh thì sao?”
“Chuẩn bị đi ngủ rồi”.
“Tôi gọi điện để hỏi anh ngày mai có rảnh không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!