Tôn Hàn bình tĩnh đáp: “Thực tế là vậy mà. Còn cụ thể ra sao thì tốt nhất cứ chờ bác sĩ chủ trị ra là biết”.
Liễu Nam Quân hít sâu một hơi rồi im lặng.
Trước mắt, sự an nguy của bố ông ta mới là quan trọng nhất.
Nửa tiếng sau, cánh cửa phòng bệnh đã mở ra trong sự trông ngóng của mọi người.
Một bác sĩ mặc áo blue khoảng hơn bốn mươi tuổi đi ra.
Liễu Nam Quân chạy đến đầu tiên rồi quan tâm hỏi: “Bác sĩ Hồ, bố tôi sao rồi?”
Những người khác của nhà họ Liễu cũng đi tới gần rồi nhìn với vẻ quan tâm.
Trong số những người này, có nhiều người là lo lắng cho sức khoẻ của Liễu Thị Long, nhưng cũng có người đến vì thân phận cao quý của ông cụ ở Thượng Kinh.
Có thể nói, nhà họ Liễu có thể vững mạnh được hay không phụ thuộc rất nhiều vào sức khoẻ của Liễu Thị Long.
Thế hệ cháu chắt của họ nhà họ Liễu vẫn chưa đủ trưởng thành để gánh vác gia tộc, nếu bây giờ mà Liễu Thị Long nhắm mắt xuôi tay thì sẽ là một sự đả kích rất lớn với nhà họ Liễu.
Bác sĩ Hồ thở dài nói: “Hiện giờ, vì vi rút cúm đã thâm nhập quá sâu vào cơ thể ông cụ nên chúng tôi chưa thể loại trừ hết được. Khả năng phát triển của loại vi rút này quá mạnh, giờ chúng đã tăng gấp đôi, cho nên tình hình của ông cụ đang rất không khả quan”.
Tôn Hàn vừa nghe đã biết bác sĩ đã nói giảm nhẹ tình trạng đi nhiều.
Theo quan sát của anh từ mấy hôm trước, vi rút cảm cúm trong người Liễu Thị Long chưa được loại bỏ hoàn toàn, khả năng cao là do sự sơ suất của bác sĩ.
Tóm lại là loại vi rút cảm này không nghiêm trọng đến mức gây nguy hiểm tới tính mạng.
Đương nhiên Tôn Hàn cũng không cần thiết phải nói điều này ra, chuyện đã đến nước này thì có nói ra cũng vô nghĩa.
“Vi rút cảm cúm ư?”
Có người ngạc nhiên hỏi: “Bác sĩ Hồ, cảm cúm thì có gì nghiêm trọng mà ông cụ nhà tôi lại gặp nguy hiểm được?”
“Đúng vậy, bác sĩ Hồ, dù nghiêm trọng đến mấy thì cũng là cảm cúm thôi mà! Chứ có phải bệnh nan y gì đâu!”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!