Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Truyện Ngọa Hổ Tàng Long - Tôn Hàn

Chuyện này đã nằm trong dự tính nên Tôn Hàn cũng không kiên trì làm theo cách này. Trên thực tế, anh cũng không trông chờ việc có thể lấy lại một triệu tệ.
Anh liền nói ra ý định vốn có: “Nếu như vậy thì khó nói lắm. Tuy nhiên tôi là một người luôn làm việc theo cách riêng của mình”.
“Nếu anh không thể trả đủ tiền cho tôi thì chỉ có thể đổi một cách khác thôi”.
“Cách gì?”, thấy không phải trả tiền cũng được, Tạ Viễn mừng rơn.
Ánh mắt Tôn Hàn sâu thẳm: “Rất đơn giản, anh đi tự thú, khai ra chuyện anh đã lừa tiền của tôi, thế thì tôi sẽ nguôi giận”.
“Nguôi giận rồi thì tôi sẽ cứu mẹ anh”.
Hả?
Tạ Viễn ngớ người ra, không thể tin nổi: “Anh, anh bảo tôi phải đi ngồi tù sao?”
Tôn Hàn gật đầu bâng quơ, cầm tách trà lên nhấp một ngụm: “Phải, đây cũng là cách duy nhất để tôi cứu mẹ anh”.
Đã làm sai thì phải trả giá.
Ngay từ lúc bắt đầu Tôn Hàn đã nghĩ đến cách này rồi.
Loại người như Tạ Viễn, không đi ngồi tù mấy năm thì hắn ta không thể nào hối cải.
“Anh, anh Tôn, không có…cách khác sao?”, vẻ mặt Tạ Viễn tràn ngập sự không tình nguyện.
Bảo hắn ta ngôi tù ư, sao có thể chic?! Anh không ngôi tù cũng được, vậy thì tôi cũng sẽ không quan tâm đến sự sống chết của mẹ anh, hiểu không?”, đôi mắt lười nhác của Tôn Hàn ánh lên sự kiên quyết. Sắc mặt Tạ Viên vô cùng khó coi, dân dân trở nên hung ác: Tên ho Tôn kia, anh muốn ép tôi vào đường cùng anh mới via lòng à?”
“Ông trời giáng tai họa thì còn có thể thấu hiểu, chứ tự tạo nghiệp thì không thể tha thứ. Tạ Viễn, người ép anh đến bước đường này không phải tôi mà chính là anh đấy”. Tôn Hàn lắc đầu, không thừa nhận sự việc đến nước này là do anh gây ra.
“Ha ha ha…”
Tạ Viễn đột nhiên đứng dậy, không ngừng cười như điên. Hắn ta giơ tay chỉ vào mặt Tôn Hàn: “Tôi biết ngay là anh sẽ không dễ tính như vậy mà. Được thôi, tôi vốn định nói chuyện đàng hoàng tử tế với anh mà anh lại không nghe, thế thì đừng có trách tôi!”
Nói rồi hắn ta lấy điện thoại ra gọi điện: “Anh Mã, tôi ở quán trà Long Tường. Người đó đến rồi, anh mau tới đây đi”.
Sau khi cúp máy, Tạ Viễn liền lật mặt: “Tên kia, là tại anh rượu mời không uống cứ muốn uống rượu phạt!”
“Anh có biết vì sao tôi không nói cho Liễu Y Y biết bệnh tình của mẹ tôi đã trở nên nguy kịch không?”
Sắc mặt Tôn Hàn rất bình tĩnh, anh mỉm cười hỏi: “Vì sao?”
Tối qua Tạ Viễn gọi cho Liễu Y Y, cô cũng chỉ biết Tạ Viễn muốn gặp Tôn Hàn nhưng có chuyện gì thì Tạ Viễn không nói.
Tôn Hàn hỏi như vậy thực ra chỉ là để phối hợp với Tạ Viễn, anh đã đoán được nguyên nhân thực sự là gì.
Đơn giản chỉ là Tạ Viễn không muốn để Liễu Y Y nhìn thấy một số thứ không nên thấy và càng khinh thường hắn ta hơn.
“Bởi vì tôi thực sự không muốn Liễu Y Y gặp phải người trong xã hội đen. Anh có biết anh Mã mà tôi gọi đến là ai không?”

Nhấn Mở Bình Luận