Có lẽ là do Liễu Phương Phương quá tốt với Tôn Hàn, khiến tất cả mọi người trong công ty đều nghĩ rằng anh và Liễu Phương Phương có mối quan hệ gì đó, thế nên anh mới thấy không thoải mái, muốn nghỉ việc.
Nhưng Bạch Cần không biết chuyện đó có phải thật không.
Cô ấy chỉ cảm thấy Tôn Hàn cứ ở trong nhà mãi thế này không phải chuyện tốt.
"Tôi cũng không sốt ruột về vấn đề đi làm lắm, dù sao cũng không phải là không có cơm ăn". Tôn Hàn cũng khó mà giải thích nguyên nhân thực sự, chỉ có thể tiện miệng nói.
Bạch Cần liền trợn mắt lên, Tôn Hàn còn chưa vội mà cô ấy đã sốt sắng hết cả lên rồi. Cô ấy nói với giọng điệu sâu xa: "Tôn Hàn, nếu cứ nhàn rỗi thế này thì thể nào cũng sẽ có vấn đề gì đấy! Anh cũng không phải là không có bản lĩnh, tại sao lại cứ ở nhà mãi chứ. Nếu không được thì anh tự mình lập nghiệp cũng được mà!"
"Tuy tôi biết anh có tiền, nhưng có tiền thì cũng không thể nào không làm việc mãi thế được!"
"Vừa hay tôi có mấy người bạn đang làm việc ở những công ty cũng khá tốt, hay là tôi giới thiệu cho anh nhé, xem xem những công ty khác có chức vụ phù hợp với anh hay không? Yên tâm đi, tôi biết anh tài giỏi, tôi sẽ không vùi lấp tài năng của anh đâu!"
Thấy Bạch Cần sốt sắng như vậy, Tôn Hàn thực sự cạn lời.
Anh không đi làm cũng không còn là chuyện ngày một ngày hai nữa.
Hơn nữa với vị trí bây giờ của anh, nếu thực sự ngày nào cũng sáng đi tối về thì đó mới là chuyện lạ.
Nhưng dường như Bạch Cần đã chắc chắn rằng anh có nguyên nhân gì đó nên không đi làm, không muốn cầu tiến, cũng không biết phải làm sao.
Anh chỉ có thể nói: "Tôi đã có tính toán rồi, cứ nghỉ ngơi vài ngày đã rồi tính tiếp. Dù sao thì cũng đâu có chết đói được. Còn cô đấy, hình như buổi đấu giá trang viên nhà cô diễn ra vào thứ hai, đến lúc đó cô có thể xin nghỉ không?"
Nói ra thì đến bây giờ Giang Lệ vẫn chưa đưa ra câu trả lời cho anh về việc của bố Bạch Cần năm đó, thế nên anh cũng không nắm rõ tình hình.
Nhưng xem ra giống với những gì Chu Giang từng nói, chuyện đó cách đây đã quá lâu, e là khó có thể điều tra rõ.
Nếu như không có manh mối thì cũng không cần phải để Bạch Cần biết chuyện anh tìm người điều tra chuyện năm đó, để cô đã phải nhớ lại những ký ức đó.
"Ừ, hôm qua tôi đã xin nghỉ với Trương Tiến rồi, ngày kia có thể tới buổi đấu giá. Có lẽ đây là lần cuối cùng tôi được tận mắt nhìn ngắm trang viên rồi", Bạch Cần hơi xúc động.
Cuộc sống tự lập bây giờ của cô ấy cũng không đến nỗi nào, nhưng muốn mua lại trang viên ngày xưa của gia đình là chuyện không thể nào.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!