Ý là anh muốn giúp Giang Hồi đến cùng.
Nếu nhờ người ngoài đối phó thì là không nể mặt nhà Cẩm, vậy thì nhờ cậu cả nhà họ Cẩm là Cẩm Hoằng thì lại khác.
Giang Lệ trầm ngâm một lúc: "Quan hệ giữa tôi và Cẩm Hoằng cũng không phải thân lắm, cậu ta cũng chẳng nể nang gì tôi đâu".
"Có thể mời được là được, những chuyện khác tôi sẽ tự lo", Tôn Hàn cười nói.
"Được, đợi điện thoại của tôi!"
Giang Lệ cũng là người dứt khoát, không nhiều lời nữa.
Một tiếng sau, Giang Lệ gọi cho Tôn Hàn, bảy giờ tối mai hẹn Cẩm Hoằng ở khách sạn Thế Hào.
Tôn Hàn có thể thuyết phục đến mức nào, hoặc là trực tiếp trở mặt với Cẩm Hoằng thì không còn liên quan gì với ông ta nữa.
Sau đó, Tôn Hàn gọi điện cho Giang Hồi.
"Alo, anh Tôn à!"
Giọng điệu của Giang Hồi khá mệt mỏi, nhưng cô ta cũng khá bất ngờ vì Tôn Hàn lại gọi điện cho cô ta nhanh như vậy.
Chẳng lẽ, anh định nói cho cô ta rằng đã hết cách rồi sao?
Điều này cũng rất bình thường, ngay cả khi cô ta nghe Liễu Phương Phương đề nghị rằng đi tìm Tôn Hàn thì cô ta đã thấy đây là một việc không hề sáng suốt.
Nhưng bây giờ mọi việc đã trở nên vô cùng tồi tệ, chỉ cần có một tia hy vọng thì cô ta đều không bỏ qua, giờ cô ta chẳng khác gì một người bệnh hiểm nghèo muốn tìm một bác sĩ chữa được bệnh của mình.
"Tôi đã nhờ bạn hẹn gặp Cẩm Hoằng, bảy giờ tối nay cô hãy đi một chuyến". Tôn Hàn không suy nghĩ phức tạp gì, anh nói thẳng.
Giang Hồi liền im bặt, sau đó cô ta thốt lên với giọng điệu không thể tin được: "Cậu cả nhà họ Cẩm?"
Một trong bốn cậu ấm nổi tiếng nhất của Thượng Kinh, dù Giang Hồi chưa từng gặp nhưng không thể nào không biết.
Cô ta nghĩ mình đã nghe nhầm, Tôn Hàn có thể liên hệ được với người như Cẩm Hoằng sao?
Cô ta liền thấy yên tâm hơn.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!