Hơn nữa, Tôn Hàn chỉ là một trợ lý nhỏ nhoi, có thể giúp được gì chứ?
"Vâng, tối nay anh Tôn đưa em tới nhà họ Cẩm để gặp Cẩm Tân Châu. Ông ấy đã đồng ý để Cẩm Văn Hạo nghĩ cách lấy lại trong sạch cho em rồi!'
"Cùng lắm là chỉ hai ba ngày nữa, công chúng sẽ biết được em hoàn toàn trong sạch!"
Nghe xong, Vương Mai không khỏi kinh ngạc, thái độ và nét mặt khi nhìn Tôn Hàn cũng hoàn toàn thay đổi.
Có thể bước vào nhà họ Cẩm không phải việc một viên trợ lý quèn có thể làm được.
Cũng chẳng trách, thảo nào tối nay Giang Hồi dám không nể mặt mà cho Tô Quyền leo cây.
So với việc đi hầu hạ Tô Quyền thì đến thẳng nhà họ Cẩm quả thực là cách tốt hơn.
Nhưng vấn đề là...
"Tô Quyền đã làm như vậy, em nghĩ xem, Tinh Hoàng muốn phong sát em thì sau này ai dám nhận em nữa! Tô Quyền bên đó không giải quyết được thì cũng không phải cách hay! Trừ phi... haizz..."
Vương Mai có vẻ rất bối rối, định nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
Vốn dĩ việc Cẩm Văn Hạo đồng ý giúp đỡ đã là chuyện rất tốt rồi.
Nhưng tình thế này gọi là gì đây?
Sóng gió này chưa yên thì sóng gió khác đã ập tới!
"Cái đó, cậu Tôn, hay là cậu lại tới tìm ông cụ Cẩm xem họ có thể giúp chúng tôi cảnh cáo Tô Quyền, để hắn không thể làm khó Giang Hồi được. Cũng coi như là... giúp người thì giúp cho chót!"
Đột nhiên, Vương Mai quay sang Tôn Hàn cầu khẩn.
Chị ta nghĩ rằng nếu Tôn Hàn đã tới tìm ông cụ Cẩm một lần thì đương nhiên có thể đến lần thứ hai.
Mà Cẩm Tân Châu là người như thế nào chứ, chỉ cần nói một câu là Tô Quyền kia không dám làm bậy.
"Chị Mai, chuyện này không thể phiền anh ấy nữa", Giang Hồi khó xử nhắc nhở.
Hôm nay cô đã đi cùng Tôn Hàn đến nhà họ Cẩm nên hiểu rõ tình hình thực tế, nhà họ Cẩm không thực sự chào đón Tôn Hàn.
Giờ lại muốn anh đi tìm ông cụ Cẩm thì đúng là làm khó cho anh!
"Vậy phải làm sao? Lẽ nào để em đi cầu xin Tô Quyền? Hắn ta có ý đồ gì với em lẽ nào em không biết? Được rồi, chỉ cần em dám làm chuyện đó thì chị Mai cũng chẳng còn gì để nói".