“Tôi không tìm cô, mà là Tôn Hàn! Tôi không gọi cho chú ấy được nên mới hỏi cô…”
“Anh ấy… đang ở chỗ tôi!”
Trương Tiến ở đầu dây bên kia tỏ vẻ kinh ngạc: “Cô, hai người…”
Mới chín giờ sáng mà đã dính lấy nhau rồi à?
Hoặc dính từ tối qua đến giờ chưa dứt!
Tình huống này thật sự khiến người ta khó nghĩ!
“Sếp, anh đừng nghĩ linh tinh! Nhà tôi thuê ở cùng tầng với nhà của Tôn Hàn, anh tìm anh ấy có việc gì thế?”
“Sếp Liễu tìm tôi…”
Trương Tiến kể lại đầu đuôi câu chuyện.
Bạch Cần lập tức nhìn Tôn Hàn với vẻ khó tin.
“Nhìn tôi làm gì? Tôi không nghe máy của Trương Tiến vì đang sạc điện thoại ở phòng khách nên không biết. Còn việc Liễu Phương Phương muốn tôi làm phó tổng gì đó, bộ tôi phải đồng ý thì mới được à?”, Tôn Hàn bình thản đáp.
Anh đã nghe thấy cuộc trò chuyện của Bạch Cần và Trương Tiến, Liễu Phương Phương vẫn chưa từ bỏ ý định với anh. Sau khi bị anh từ chối, cô ta lại nhờ Trương Tiến ra mặt thuyết phục anh về Lệ Lan làm phó tổng.
Nhưng làm vậy cũng vô ích thôi!
Nếu anh đã từ chối thì sẽ không bao giờ thay đổi quyết định.
Dù cô ta có làm gì thì cũng vậy thôi.
“Được rồi sếp, tôi cúp máy đây, để tôi nói chuyện với Tôn Hàn!”
Ngắt máy xong, Bạch Cần ngồi xuống cạnh Tôn Hàn rồi nhìn anh với vẻ khó hiểu: “Tôn công tử, cứ cho là anh giàu đi, nhưng cơ hội như vậy không dễ kiếm đâu”.
“Phó tổng của Lệ Lan là chức vụ mà rất nhiều người mất cả mấy chục năm cũng chưa chắc đã ngồi vào được, chẳng lẽ anh không động lòng một chút nào ư?”
Bạch Cần thật lòng muốn Tôn Hàn đồng ý.
Một là nếu ngồi vào vị trí này thì anh sẽ không còn phải lo về tiền đồ sau này nữa.
Hai là cô ấy cũng làm ở Lệ Lan nên đương nhiên muốn anh tiếp tục làm việc ở đây.
“Hạt vừng với quả dưa hấu thì cô chọn cái nào?”, Tôn Hàn hỏi.
Bạch Cần đáp ngay: “Đương nhiên là dưa hấu rồi!”
Ai cũng sẽ chọn vậy thôi.
Lẽ nào có người chọn khác chắc?
“Đến cô còn chọn dưa hấu thì đầu óc tôi có vấn đề mới chọn hạt vừng”.