Giang Lệ bắt đầu trầm tư.
Tôn Hàn đã phân tích rõ ràng các điểm lợi hại, dù việc anh muốn trao đổi cổ phần cũng có lý do cá nhân, nhưng chung quy vẫn là một chuyện rất có lợi với Thiên Tử.
Hơn nữa, Tôn Hàn cũng đã ngỏ ý chỉ cần Giang Lệ gật đầu thì anh sẽ có cách bắt Lạc Văn Thư đồng ý.
Nhưng với Giang Lệ mà nói thì làm vậy rất dễ khiến ông ta và Lạc Văn Thư sứt mẻ tình cảm.
Họ chơi với nhau từ thuở bé, chẳng dễ gì mới kết thân được như bây giờ.
Cho nên Giang Lệ mới thấy đắn đo.
“Còn cách nào khác không?”, tiến thoái lưỡng nan, Giang Lệ hỏi thử.
“Chọn các công ty khác cũng được thôi, nhưng sẽ có hai vấn đề. Thứ nhất, sẽ không thích hợp trao đổi cổ phần như với Ngân Trần. Thứ hai, bây giờ Lạc Văn Thư đã tuyên bố chờ xem tôi làm trò cười rồi. Nếu tôi cứ bỏ qua như vậy thì còn gì là uy tín nữa đây?”
Nhiều hơn nữa thì Tôn Hàn không muốn nói.
Anh mới nhận chức có vài ngày mà đã mất uy tín, thì còn tiếp tục làm tổng giám đốc chi cho thiên hạ cười vào mặt nữa.
Còn nếu anh không làm được như lời mình nói là trao đổi cổ phần với Ngân Trần thì cũng sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ.
Nghe xong một loạt phân tích của Tôn Hàn, Chu Giang thấy đúng nên bèn khuyên nhủ: “Giang Lệ, Tôn Hàn nói đúng đấy. Hơn nữa, nếu Tôn Hàn đã có cách thì anh cứ mặc kệ đừng nhúng tay vào là được. Nếu vậy, dù Lạc Văn Thư có thua thì cũng không thể trách anh được”.
Ừ thì Giang Lệ là chủ tịch của tập đoàn Thiên Tử, nhưng thực chất địa vị của ông ta đang lung lay lắm rồi, quyền hạn lớn nhất của ông ta chính là cho Tôn Hàn ngồi vào ghế tổng giám đốc, còn Tôn Hàn có thể ngồi vững vị trí này hay không thì phụ thuộc cả vào tài năng của anh.
Vốn họ đã ném cho Tôn Hàn một cục diện rối rắm, giờ lại ngáng chân anh tiếp thì đúng là không thể chấp nhận được.
Giang Lệ hít sâu một hơi như đã hiểu rồi nói: “Nói về cách của cậu đi”.
“Thượng Kinh có ba công ty giải trí lớn là Tinh Hoàng của Đổng Hạo, Thần Thoại của Chu Vũ Cường và Ngân Trần của Lạc Văn Thư, so về thực lực thì không kém nhau là bao. Cả ba luôn cạnh tranh với nhau để giành ngôi vương, vì vậy họ chẳng ưa gì nhau cả”.
“Thật ra, chúng ta không nhất thiết cứ phải trao đổi cổ phần với Ngân Trần, thay bằng hai công ty kia thì cũng đạt được lợi ích tương tự. Nhưng ưu điểm lớn nhất của Ngân Trần là khi được Lạc Văn Thư quản lý, công ty này luôn thu lời rất cao trong hai năm qua, các tác phẩm ra mắt đều được lựa chọn kỹ lưỡng nên đã thu về mức lợi nhuận khổng lồ”.
Nghe thấy vậy, Chu Giang hỏi: “Thế liên quan gì đến chuyện cậu muốn thu mua cổ phần của họ?”
Một câu hỏi vào đúng trọng tâm.
Tôn Hàn ngập ngừng một lát rồi nói: “Khi tôi nói với Lạc Văn Thư muốn dùng cổ phần của Thiên Tử để trao đổi cổ phần với Ngân Trần, anh ta đã coi là tôi đang chiếm lợi ích của mình. Nhưng anh ta đã bỏ qua một điều, dù Thiên Tử không kinh doanh mảng giải trí, nhưng không có nghĩa là mai này vẫn vậy”.
“Đồng thời, khi phát triển đến ngày hôm nay, Thiên Tử đã có mạng lưới quan hệ rộng rãi trong các ngành nghề của mình. Nếu chúng ta sáp nhập cổ phần vào một công ty giải trí nào đó, xét về mạng lưới quan hệ, công ty đó sẽ như hổ mọc thêm cánh”.
“Trao đổi cổ phận thực chật là một vụ hợp tác hai bên cùng có lợi”.
“Ngần Trần mà có thêm cổ phần của Thiên Tử thì khả năng cao không cần cạnh tranh với hai công ty đối thủ nữa, mà sẽ trở thành ông lớn của ngành giải trí trong nước luôn”.
Nghe Tôn Hàn phân tích như vậy, cả Giang Lệ và Chu Giang đều gật gù, vì anh nói đúng.
Nếu là công ty giải trí hạng hai hay thậm chí là hạng nhất khác mà thấy Thiên Tử muốn tham gia cổ phần, chắc chắn họ sẽ mừng đến phát điên, khéo còn tặng không cổ phần luôn ấy chứ.
“Sao cậu không nói những chuyện này với Lạc Văn Thư luôn”, Chu Giang tò mò hỏi.
Nếu khi gặp Lạc Văn Thư, Tôn Hàn nói ra những phân tích này, thì dù chưa chắc Lạc Văn Thư đã đồng ý ngay, nhưng kiểu gì cũng phải suy nghĩ.
“Ha ha, anh ta mà thèm nghe tôi nói à?”, Tôn Hàn cười nói.
Đây chính là vấn đề lớn nhất.
Trong tình huống lúc đó, Lạc Văn Thư chịu để Tôn Hàn bình yên vô sự rời khỏi Ngân Trần đã là rất nể mặt Giang Lệ rồi.
Với một vị tổng giám đốc không có bối cảnh như Tôn Hàn, đương nhiên người ta không thèm đoái hoài tới rồi.
Kể ra cũng phải.
Chu Giang liếc nhìn Giang Lệ rồi nói: “Hay anh đến tìm Lạc Văn Thư nói chuyện đi. Bảo anh ta đừng chỉ nhìn vào vấn đề nợ nần của Thiên Tử, mà hãy để mắt tới những lợi ích khi hai bên hợp tác với nhau”.
Nếu là hợp tác hai bên cùng có lợi thì dù có bàn bạc thế nào cũng không ảnh hưởng đến tình cảm.
“Không dễ vậy đâu! Đổi là Thần Thoại của Chu Vũ Cường thì khéo còn được, chứ Lạc Văn Thư là con cháu nhà họ Lạc, nhà họ thì thiếu gì tiền với quan hệ! Dù tôi nói với anh ta như vậy, nhưng chắc anh ta cũng không thèm để mắt đến đâu. Vả lại, anh ta rất trọng sĩ diện, khi anh ta tuyên bố việc trao đổi cổ phần mà Tôn Hàn đề xuất chỉ là một trò cười thì chắc chắn đã quyết định tuyệt đối không đồng ý rồi! Giờ tôi có khuyên thì có tác dụng gì chứ?”
Thật ra, nhà họ Giang của Giang Lệ mạnh hơn nhà họ Lạc mấy lần.
Nhưng vấn đề là đây là chuyện của thế hệ sau.
Khi Giang Lệ quyết định bước chân vào con đường này thì đồng nghĩa với việc từ chối trở thành người thừa kế rồi.
Nói cách khác, dù có trở mặt với nhau thì Lạc Văn Thư cũng không phải sợ nhị thiếu của Thượng Kinh là Giang Lệ đâu.
Ở Thượng Kinh, ai cũng có gia thế nên không có chuyện ai sợ ai trong các con ông cháu cha.
“Để tôi nói cách của mình nhé!”
Tôn Hàn nói tiếp: “Tôi định sẽ liên lạc với Chu Vũ Cường của Thần Thoại, để bàn vấn đề trao đổi cổ phần”.
“Mượn lực đánh trả!”
Gần như không cần phải nghĩ, Giang Lệ đã hiểu ý đồ của Tôn Hàn ngay.
Nói cách khác chính là dương đông kích tây.
Dù Thần Thoại cũng là một ba công ty giải trí lớn, nhưng bối cảnh thực lực lại thua hai công ty kia. Chu Vũ Cường cũng phấn đấu từ hai bàn tay trắng giống Tôn Hàn, Thần Thoại mạnh về tiền bạc, nhưng lại thua kém về thực lực.
Có thể hiểu một cách nôm na là Thần Thoại có tài lực mạnh, nhưng mạng lưới quan hệ lại kém.
Còn Thiên Tử thì sao? Trong ba mươi năm qua, họ đã kết nạp được rất nhiều mối quan hệ, phải có đến hơn ba mươi phần trăm là các nhân vật có máu mặt ở Thượng Kinh.
Vì vậy, Tôn Hàn tìm đến Chu Vũ Cường chẳng khác nào bù đắp những thiếu sót cho họ.
Nếu Thiên Tử muốn hợp tác với Chu Vũ Cường thì khả năng thành công sẽ cao.
Một khi Thiên Tử và Thần Thoại hợp tác thành công, bất kể là Đổng Hạo của Tinh Hoàng, hay Lạc Văn Thư đều sẽ lo lắng hết.
Khi ấy, công ty Thần Thoại nép về nhất trong ba công ty giải trí lớn sẽ có khả năng cá chép hoá rồng, trở thành ông trùm trong ngành giải trí.
Chỉ cần Lạc Văn Thư lo sợ thì họ có thể đàm phán rồi.
Cách này được!