Nhưng Tôn Hàn khựng lại, sau đó đi ra khỏi phòng mà chẳng nói gì.
Tôn Hàn đi bộ về nhà, người anh run lẩy bẩy.
Anh vất vả đi tìm sự thật, vào lúc biết được mọi thứ anh cảm thấy vô cùng khổ sở.
Nhiều năm trước Tôn Hàn đã biết Tô Văn là ai rồi.
Người quản lý trẻ tuổi nhất của Thiên Tử Đường!
Là nhân vật tầm cỡ thường xuyên xuất hiện trên ti vi.
Chính vì biết thế nên anh mới đau đầu vô cùng.
Báo thù dường như vô cùng xa vời giống như Tôn Vượng Thịnh nói vậy.
Nhưng chẳng lẽ cứ bỏ qua như thế?
Lúc này Tôn Hàn đột nhiên hiểu ra, hóa ra anh bé nhỏ như thế, không đáng một xu.
Từng có lúc anh nghĩ rằng mình là chủ nhân của Thiên Cửu môn, thân phận hiển hách vô cùng!
"Sao thế? Đi ra ngoài một chuyến mà tâm trạng có vẻ sa sút vậy?"
Khi về đến phòng khách, Bạch Cần vẫn chưa ngủ. Thấy tâm trạng của Tôn Hàn quá tệ, Bạch Cần liền đi tới hỏi thăm.
Tôn Hàn cố gắng xoa mắt, khổ sở lắc đầu: "Không sao, ngủ sớm đi!"
"Rốt cuộc anh làm sao vậy?"
Nếu không sao thật thì Tôn Hàn sẽ không có biểu cảm như vậy.
"Đã nói không sao rồi, cô phiền thế!"
Nhưng sự quan tâm của Bạch Cần lại khiến Tôn Hàn thấy phiền và bực bội.
Bạch Cần sững sờ, không tức giận mà càng chắc chắn Tôn Hàn có tâm sự gì đó không thể giải tỏa.
Bởi Bạch Cần chưa từng nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của Tôn Hàn.
Tiếc là Tôn Hàn có thể giúp cô ấy rất nhiều, nhưng cô ấy chẳng giúp được gì cho Tôn Hàn.
Lúc Tôn Hàn định về phòng thì Bạch Cần đột nhiên ôm lấy anh.
Cô ấy khẽ nói: "Tôn Hàn, tôi không biết anh đã gặp chuyện gì, nhưng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi!"
Cảm nhận được sự mềm mại và ấm áp phía sau, Tôn Hàn sững sờ.
Vào một khoảnh khắc, anh thực sự muốn quay lại ôm Bạch Cần vào lòng.