Sau hôm nay, cậu ta sẽ phải trở lại với thực tại tàn khốc.
Một cuộc sống nghèo hèn.
Dương Dung cảm thấy không cam tâm, nhưng cũng lại cảm thấy như trút được gánh nặng.
“Ồ, người đâu, lôi hai mẹ con họ xuống!”
Tôn Vượng Thịnh ra lệnh.
Trong nháy mắt, vô số vệ sĩ lao vào trong phòng khách áp giải hai mẹ con Từ Tiểu Bân.
“Ông nội… không, Tôn, ông Tôn, tôi đã thừa nhận rồi! Xin đừng bắt chúng tôi!”
Từ Tiểu Bân vội vã kêu lên, thấy Tôn Vượng Thịnh không hề phản ứng lại thì cậu ta quay sang cầu xin Tôn Hàn: “Anh à, anh à, cứu mẹ con em, cứu với…!”
Tiếng kêu la của Từ Tiểu Bân càng lúc càng xa dần.
“Được rồi, tất cả ra ngoài cả đi, tôi cần nói chuyện riêng với Tôn Hàn”.
Sau đó, Tôn Vượng Thịnh dặn dò.
Tôn Đạo Hương là người đầu tiên đứng lên rời khỏi đó.
Hai chị em Tôn Đào, Tôn Khải Thành và những người nhà họ Tôn khác đưa mắt nhìn nhau rồi cũng ra khỏi phòng khách.
“Cháu có ngờ rằng chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm như vậy không?”, Tôn Vượng Thịnh cười hỏi.
Tôn Hàn lặng lẽ lắc đầu đáp: “Tôi cứ nghĩ sau khi mình từ chối sự sắp đặt của ông thì ông sẽ bỏ qua cho tôi!”
Tôn Vượng Thịnh mỉm cười lắc đầu, sau đó đặt tay lên vai Tôn Hàn nói: “Không phải ông không bỏ qua cho cháu mà là cháu không chịu bỏ qua cho chính mình! Nếu cháu không đến Thượng Kinh thì Từ Tiểu Bân sẽ tiếp tục đóng giả làm cháu. Đương nhiên, cậu ta cũng có thể sẽ chết vì vai diễn này”.
“Tôn Hàn, hôm qua ông chưa nói nhưng thực ra chắc cháu cũng đã biết. Ông biết được thân phận của cháu thì Đạo Hương, Tô Văn cũng đã biết thân phận của cháu”.
“Trừ phi cháu đồng ý rời khỏi Thượng Kinh. Còn nếu không, thà quay về làm cậu Năm nhà họ Tôn có lẽ còn an toàn hơn một chút”.
“Ít nhất, nếu như có được thân phận này thì Tô Văn năm xưa hại bố cháu cũng sẽ phải kiêng dè một chút, không dám tuỳ tiện làm bậy!”
Giờ ông cho cháu thêm một lựa chọn nữa. Ông sẽ coi như hôm nay chưa hề xảy ra chuyện gì, bắt tất cả giữ bí mật. Từ Tiểu Bân sẽ tiếp tục đóng vai cháu đi đón Liễu Phương Phương”.