Tôn Hàn chỉ ngồi lại quán bar Quỷ Hoả một lúc rồi về.
Những lời anh vừa nói với Giang Lệ đều là thật lòng, nếu ông ta thấy thân phận hiện tại của anh có thể ảnh hưởng tới quyền điều hành ở tập đoàn Thiên Tử thì anh sẽ từ chức.
Dù cho nắm mọi quyền hành của Thiên Tử là một việc rất quan trọng trong sự sắp xếp của Tôn Vượng Thịnh.
Lựa chọn ra sao là tuỳ thuộc vào Giang Lệ.
Tôn Hàn về nhà.
Lúc này, Liễu Phương Phương đang ngồi xem ti vi trên sofa, nghe thấy tiếng cửa mở, cô ta liếc nhìn.
Sau đó chỉ hỏi một câu: “Anh về rồi đấy à?”
Tôn Hàn vừa cởi giày vừa đáp: “Ừm”.
“Ăn cơm chưa?”
“Tôi ăn rồi, còn cô?”
“Chưa”.
Tôn Hàn khựng lại rồi nhìn vào nhà bếp: “Để tôi nấu cho cô”.
Liễu Phương Phương cứ thế nhìn anh mà không nói gì.
Khoảng nửa tiếng sau, trên bàn đã có ba món đúng chuẩn, dù đơn giản nhưng mùi vị rất hấp dẫn.
Thấy Tôn Hàn mang hai chiếc bát cùng hai đôi đũa ra, Liễu Phương Phương hỏi với vẻ kỳ lạ: “Anh ăn rồi cơ mà?”
Ăn uống gì chứ!
Tối nay, Tôn Hàn đến quán bar, đến đó giải trí thì được, chứ sao mà ăn no bụng cho nổi.
Ban nãy, anh chỉ tiện miệng nói vậy thôi.
“Tôi chưa ăn no nên giờ muốn ăn tiếp”.
Tôn Hàn cầm bát lên xới cơm.
Dù Liễu Phương Phương luôn thầm tự nhắc mình phải giữ ý, nhưng món ăn mà Tôn Hàn nấu thật sự rất ngon, thậm chí cô ta còn thấy vừa miệng hơn cả ở nhà hàng lớn.
Vì vậy, tuy cô ấy không muốn ăn như hổ đói, xong vẫn tốc độ đánh chén vẫn khá nhanh.
Thậm chí còn không muốn ngừng đũa.
“À, Tôn Vượng Thịnh bảo chúng ta đến Ma Đô chơi, tiện thể xem tình hình của ông ngoại cô ra sao đấy. Chuyện này cô đã biết chưa?”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!