Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

 Vậy thì dự án đảo Lâm An vẫn có thể tiếp tục thi công.  

 

Tôn Hàn cũng chỉ tiện miệng nói ra cách này thôi, đương nhiên không kiến nghị cho Diệp Hà Sơn, bởi dẫu sao làm vậy cũng khá nguy hiểm.  

 

Nhưng ông ấy là ai cơ chứ, đương nhiên cũng có thể nghĩ ra cách này thôi.  

 

Chỉ là chưa đến lúc bí quá thì sẽ không dùng đến.  

 

Hiện giờ, chỉ còn hai ngày nữa là hết thời hạn mà bên trên cho.  

 

Vì thế, Diệp Hà Sơn không thể ngồi yên được nữa.  

 

Nếu sau hai ngày nữa mà sự thật vẫn chưa sáng tỏ, nhà họ Diệp sẽ phải từ bỏ dự án này để dẹp yên dư luận.  

 

Họ đã đổ cả mấy chục tỷ vào đó rồi thì sao nỡ buông tay được?  

 

Cuối cùng đành quyết liều một phen thôi.  

 

“Nếu mọi người không có kiến nghị gì hay hơn thì quyết vậy đi. Tôi đã chọn được người rồi, là một công nhận làm việc ở công trường, nếu anh ta đi tự thú thì cũng hợp lý”  

 

“Tôi đã nói chuyện với anh ta rồi, chỉ cần anh ta nhận tội thì sẽ nhận được năm triệu! Ý của mọi người sao?”  

 

Diệp Hà Sơn uể oải hỏi.  

 

Nếu không phải là tình thế ép buộc, ông ấy chắc chắn không dùng tới hạ sách này.  

 

Mọi người trong phòng khách đều không nói gì, vì nhỡ có làm sao thì sẽ rất rách việc.  

 

Nhưng bây giờ không còn cách nào khác nữa rồi.  

 

“Cháu thấy không ổn”.  

 

Ngay khi sắp chốt cách này thì Tôn Hàn chợt lên tiếng.

 

Tôn Hàn vừa lên tiếng, mọi người đã đổ dồn sự chú ý về phía anh với vẻ khó chịu.  

 

Diệp Hà Sơn cũng cau mày.  

 

Ông ấy cũng thấy cách này không ổn, vì quá nguy hiểm.  

 

Nhưng vấn đề là làm gì còn cách nào khác nữa đâu.  

 

“Tôn Hàn, chuyện đã vậy rồi, cách ông cháu nói là tốt nhất, ngoài ra chúng ta không thể làm gì để giữ lại dự án đảo Lâm An nữa”.  

 

Người lên tiếng đầu tiên là Diệp Vân Đồ, con trai của Diệp Hà Sơn, cũng chỉ là bác cả của Liễu Phương Phương.  

Nhấn Mở Bình Luận