“Bọn em đang bận nên về trước đây!”
Liễu Phương Phương không tiết lộ gì hết.
Chuyện này quá nghiêm trọng, nếu ông ngoại không muốn cho anh họ biết thì cô ta không thể nói gì cả.
Diệp Tiên Duyệt sốt sắng nhìn sang Tôn Hàn.
Tôn Hàn chỉ biết nhún vai rồi rời đi với Liễu Phương Phương.
Trên đường.
Liễu Phương Phương ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ rồi buồn bã nói: “Cuối cùng thì tôi vẫn không giúp gì cho ông được”.
Tôn Hàn vừa lái xe vừa nói: “Thời gian gấp quá nên cũng đành chịu thôi. Giờ chúng ta chỉ có thể mong sao mọi chuyện được êm xuôi”.
Tôn Hàn không thấy áy náy gì với cách tìm người gánh tội cả, thứ nhất là vì không phải anh thực hiện, thứ hai là kiểu gì nhà họ Diệp cũng có đền đáp xứng đáng cho người đó.
Mà Liễu Phương Phương cũng đã nói người chịu tội đó là một con nghiện cờ bạc nợ nần chồng chất, chứ không phải hạng tốt lành gì.
Nếu không phải vì quá túng tiền thì ai chịu bán mạng mình với giá năm triệu chứ.
Nhưng Tôn Hàn vẫn thấy cách làm này của Diệp Hà Sơn rất nguy hiểm.
Ví dụ, những thông tin Tôn Hàn đang nắm được là thật thì Đỗ Tiên chính là người đứng sau tất cả chuyện này.
Chị ta muốn giành lấy dự án đảo Lâm An thì chắc không dễ để nhà họ Diệp thực hiện được cách ấy đâu.
Chỉ e nhà họ Diệp làm vậy là tự đào hố chôn mình thôi.
Vấn đề là anh khuyên mà họ không chịu nghe.
“Đành vậy thôi chứ biết làm sao. Chúng ta vẫn điều tra tiếp nhé, biết đâu lại tìm được ra chân tướng thì sao”.
Liễu Phương Phương cũng chán nản nói.
“Ừm!”
Tôn Hàn gật đầu, trong lòng anh thầm quyết định sẽ nhanh chóng thu xếp cho Đỗ Tiên gặp Tôn Phát Tài, sau đó giục Đỗ Tiên hành động nhanh lên một chút, như vậy may ra tìm được sơ hở của chị ta một cách nhanh chóng.
Kế hoạch khác của anh cũng phải đẩy nhanh lên mới được!
Vốn Tôn Hàn định hẹn Đỗ Tiên luôn tối nay, nhưng dục tốc bất đạt, nếu phía Long Phong biểu hiện quá vội vã thì sẽ khiến Đỗ Tiên sinh nghi.
Tôn Hàn quyết định tổ chức buổi gặp gỡ vào tối mai, đồng thời nhắc Tôn Phát Tài phải nói là mình mới đến.
Thoáng cái, ngày hôm sau đã tới.