“Được, quyết vậy đi!”
Ba giờ chiều, Tôn Hàn và Lâm Ảnh đang thấp thỏm đã đến quán mạt chược của Lý Hổ.
Hai người vừa đi vào trong, Lý Hổ đã có vẻ ngạc nhiên khi thấy Lâm Ảnh dẫn theo người đến, nhưng ông ta vẫn nhoẻn miệng cười, sau đó giơ tay ra hiệu cho người kéo tấm cửa cuộn nặng nề xuống.
Lâm Ảnh sợ đến mức run rẩy, sau đó rúc ngay ra sau lưng Tôn Hàn.
“Chúng mày lui hết đi, đây là chuyện riêng của tao, không liên quan đến bọn mày”.
Lý Hổ nói với mấy tên đàn em.
Mấy tên đó liếc mắt nhìn nhau sau đó im lặng rời đi.
Chỉ còn lại Tôn Hàn, Lâm Ảnh và Lý Hổ ở phòng chơi mạt chược.
“Cậu Tôn đúng không nhỉ? Không ngờ cậu lại đến đây với Lâm Ảnh, xem ra cậu thích cô ấy thật hả! Vậy tôi tìm cô ấy là đúng rồi!”
Lý Hổ nghênh ngang ngồi lên một chiếc bàn.
Tôn Hàn bình tĩnh nói: “Xem ra hôm nay ông gọi Lâm Ảnh đến đây là không có ý tốt rồi, ông không sợ Trương Tam à?”
“Đừng nói với tôi là Trương Tam chưa nhắc nhở ông hãy tránh xa Lâm Ảnh ra nhé!”
“Tôi sắp chết đến nơi rồi còn quan tâm đến lời cảnh cáo của ông chủ Trương làm gì?”
Lý Hổ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tôn Hàn rồi nói: “Tôn Hàn, nếu cậu đã đến đây rồi thì tôi cũng nói thẳng luôn, thật ra lần này tôi mời Lâm Ảnh đến đây là vì cậu đấy!”
“Tôi đang cần một khoản tiền, chỉ cần cậu cho tôi thì tôi thề là sau này sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cậu với Lâm Ảnh nữa! Nếu cậu từ chối thì hôm nay, hai người đừng hòng rời khỏi đây, tôi không sợ ông chủ Trương đâu”.
Nghe thấy thế, Tôn Hàn nghiêm mặt nói: “Ông thua bạc đến mức nợ nần chồng chất như vậy à?”
“Không phải tôi, mà là anh tôi! Nếu không có tiền thì anh tôi sẽ phải ngồi tù, thậm chí là chết”.
Lý Hổ nghiến răng nói.