“Anh Tôn, anh tìm tôi có việc gì thế?”
Trương Tam lo lắng hỏi.
Vì trong điện thoại, Tôn Hàn có vẻ rất gấp.
Nên hắn nghĩ chắc chắn phải có chuyện gì đó.
Vừa hay, có thể khiến hai người thân thiết hơn.
Trên đường đến đây, Trương Tam đã nghĩ xong rồi, bất kể là chuyện gì thì hắn cũng sẽ giải quyết ổn thoả cho Tôn Hàn.
“Lý Hổ đã bắt Lâm Ảnh rồi, sau đó bảo tôi đưa cho ông ta năm triệu! Tôi đã chuẩn bị tiền xong, nhưng sợ một mình đến đó sẽ nguy hiểm, vì thế tôi mới tìm đến anh”.
“Anh Trương, tôi thật sự rất thích Lâm Ảnh nên cô ấy không thể xảy ra chuyện được”.
Tôn Hàn bày ra dáng vẻ lo lắng.
Nghe thấy thế, Trương Tam lập tức chửi bới: “Mẹ kiếp! Lý Hổ ăn gan hùm rồi hay sao mà dám coi lời ông đây như gió thoảng bên tai, chắc chán sống rồi! Anh Tôn, tôi sẽ gọi cho Lý Hổ ngay”.
Trương Tam lấy điện thoại ra gọi cho Lý Hổ, sau đó cuộc gọi đã được kết nối.
Nhưng mặt của Trương Tam ngày càng trở nên u ám, cuộc đàm phán không thuận lời, Lý Hổ vẫn quyết đòi tiền đến cùng.
“Sao rồi?”
Tôn Hàn sốt sắng hỏi.
“Ông ta bảo chúng ta đến đó nhưng không được dẫn ai theo, Lý Hổ này định tạo phản rồi!”
Trương Tam phẫn hận nói.
“Sẽ không sao chứ?”
“Anh yên tâm, chúng ta cứ đi đi, tôi mà phải sợ ông ta chắc”.
Trương Tam không hề có vẻ sợ hãi, ánh mắt thì lạnh băng.
Mười giờ tối, hai bọn họ đã đến quán mạt chược.
Trương Tam gào lên: “Lý Hổ, tôi đến rồi đây!”
Sát khí ngất trời!
Kẽo kẹt!
Cánh cửa cuốn mở ra.