“Lâm Ảnh thật sự không ở đây”.
Bỗng nhiên, Tôn Hàn lên tiếng.
Trương Tam ngẩn ra, bấy giờ mới phản ứng lại: “Anh Tôn, anh…”
Nếu Lý Hổ không giữ Lâm Ảnh thì họ mang tiền đến mà chuộc ai chứ?
“Trương Tam à, nhiều người chứng kiến anh đánh Lý Hổ thành ra thế này, nếu giờ tôi báo cảnh sát thì anh sẽ phải ngồi tù bao lâu nhỉ? Nếu tôi còn tác động thêm vào nữa thì ít cũng bảy, tám năm đấy!”
“Nhỡ mà các chuyện xấu trước kia của anh cũng bị lôi ra thì ngồi ăn cơm tù cả chục năm chứ chẳng chơi”.
“Ngồi tù những mười năm thì coi như cuộc đời bị huỷ hoại rồi. Chết dở, làm sao bây giờ?”
Tôn Hàn ngồi xuống rồi bình thản nói.
Gương mặt Trương Tam trở nên hung dữ, hắn hết nhìn Lý Hổ rồi lại nhìn Tôn Hàn: “Anh Tôn, rốt cuộc tôi đã làm gì đắc tội với anh mà anh lại tính kế hại tôi như vậy?”
Nếu đến giờ mà Trương Tam vẫn chưa biết mình bị gài bẫy thì đúng là một tên ngu dốt.
Nhưng hắn không hiểu mình luôn nịnh nọt Tôn Hàn, anh bảo sao thì hắn làm vậy.
Thậm chí hắn còn mạo hiểm cùng Tôn Hàn đến đây cứu người, song tại sao Tôn Hàn lại đối xử với hắn như vậy.
“Đúng là anh không làm gì đắc tội tôi cả, hơn nữa còn rất kính trọng tôi là đằng khác. Nói thật là tôi cũng rất thích anh. Nhưng Trương Tam này, anh đã nghe ngóng hết thông tin về tôi chưa?”
Tôn Hàn hỏi lại với vẻ sâu xa.
Trương Tam ngẩn ra rồi đáp: “Anh là ngũ công tử của nhà họ Tôn ở Thượng Kinh!”
Đỗ Tiên đã nói cho hắn biết chuyện này từ lâu rồi.
“Còn vợ của tôi thì sao?”
“Con gái của nhà họ Liễu!”
“Thế anh có biết ông ngoại vợ của tôi là ai không?”
Tôn Hàn lại hỏi tiếp.
Lần này, Trương Tam cứng họng.
Sao mà hắn biết được chứ!
Hơn nữa, chuyện này có liên quan gì đến hắn đâu.
Nhưng ngay sau đó, hắn không còn nghĩ vậy nữa.
“Ông ngoại vợ của tôi là Diệp Hà Sơn, đúng là ít người biết chuyện này thật. Nhiều người ở Ma Đô chỉ biết nhà họ Diệp có một cô con gái gả đến Thượng Kinh thôi, nhưng không biết là gả vào nhà nào!”