Tôn Hàn vừa đến thì Diệp Tiên Duyệt đã ra đón ngay: “Haizz, cuối cùng cũng đến rồi đấy! Anh chờ cậu lâu phết rồi, đi, mau vào đây”.
Tôn Hàn có vẻ buồn bực: “Anh họ, sao anh lại ra tận cửa đón em thế này, người một nhà cần gì khách sáo thế?”
“Có gì đâu, mau vào thôi, bên trong còn có mấy người bạn của anh ở Ma Đô, cùng làm quen luôn thể”.
Vừa vào phòng bao, Tôn Hàn đã thấy có nhiều dôi trai gái đang lắc lư trong điệu nhạc ầm ĩ.
Diệp Tiên Duyệt giơ tay tắt nhạc, mọi người lập tức nhìn anh ta và Tôn Hàn với vẻ khó hiểu.
“Cậu em rể họ của tôi không thích ồn ào, nên thôi mọi người nghỉ rồi làm quen với nhau đi”.
Diệp Tiên Duyệt cười xoà rồi kéo Tôn Hàn xuống một chỗ ngồi.
Nhưng Tôn Hàn lại thấy hơi bất ngờ, Diệp Tiên Duyệt ngày thường chuyên qua loa đại khái mà nay lại tinh thế thế, biết cả anh không thích huyên náo luôn.
Đương nhiên cũng là vì anh ta muốn cho mọi người làm quen với nhau.
Cứ nhạc nhẽo inh tai như thể thì chào hỏi kiểu gì?
Những người khác cũng không nói gì, họ biết Diệp Tiên Duyệt có một người em rể họ từ Thượng Kinh đến, nghe đâu cả thân phận và địa vị của người đó đều cao hơn bọn họ.
Đèn trong phòng bao bật sáng, bấy giờ Tôn Hàn mới nhìn thấy mặt mũi của những người này.
Một điều thú vị là Đậu Chương và Ngô Du Du cũng đang ở đây.
Đột nhiên anh thấy các cậu ấm cô chiêu ở Ma Đô thật là thú vị, Đậu Chương và Diệp Tiên Duyệt chẳng ưa gì nhau mà vẫn tụ lại một chỗ không hề ngại ngùng.
Cả Ngô Du Du cũng vậy.
Anh vẫn nhớ vào hôm sinh nhật Ngô Du Du, dù không nói hẳn ra, nhưng cô ta cũng thể hiện thái độ định qua lại với Đậu Chương rồi.
Nếu vậy thì dù em trai của Diệp Tiên Duyệt về thì họ cũng đâu cần thiết đến góp vui.
Đương nhiên nguyên nhân thật là gì thì Tôn Hàn cũng đoán được ít nhiều.
Có lẽ bởi nhà họ Diệp đã giải quyết được rắc rối, mà trong bốn gia tộc lớn thì nhà họ Diệp lại có kinh tế mạnh hơn nhà họ Đậu.
Cho nên, cậu ấm Diệp Tiên Duyệt lại quay về vị thế cũ rồi.