Nhưng khi nhìn thấy vết son đỏ chót trên cổ Diệp Vân Nghĩa thì Tôn Hàn tin rồi.
Anh ta vừa mới về mà đã ăn chơi tơi bời thế này, chẳng trách bị cậu của Liễu Phương Phương đầy đi nơi khác.
Nếu mai sau, Tôn Hàn mà có một đứa con trai thế này thì khéo anh sẽ đoạt tuyệt quan hệ luôn mất.
Đương nhiên, ngoài mặt thì Tôn Hàn vẫn tỏ ra bình thường.
Diệp Vân Nghĩa là người như thế nào thì có liên quan gì đến anh?
“Anh hai!”
Tôn Hàn khách sáo chào lại rồi nâng ly rượu lên uống cạn.
“Ha ha ha, em rể được đấy! Các bạn mình ơi, đây là Tôn Hàn - em rể tôi, ngũ công tử của Thượng Kinh đấy, chắc không ai lạ gì nhà họ Tôn nữa đúng không? Nếu sau này, mọi người đến Thượng Kinh mà gặp chuyện gì thì cứ báo tên em rể tôi ra là xong hết”.
Sau đó, Diệp Vân Nghĩa đã đắc ý nói cho những người khác biết về thân phận của Tôn Hàn.
Đại khái là khoe mình có một ông em rể lợi hại.
Diệp Tiên Duyệt chán luôn.
Dù Diệp Tiên Duyệt cũng không có tài cán gì, nhưng vẫn biết ăn nói đúng lúc đúng chỗ.
Nhất là khi chính chủ còn chưa lên tiếng, Diệp Vân Nghĩa đã gào mồm lên như thế làm gì chứ?
Cảm quan của mọi người lập tức khác hẳn.
Ngũ công tử của Thượng Kinh đấy!
Nghe thấy thân phận của Tôn Hàn, mọi người đều sáng mắt lên.
Cảm giác bực dọc vì Diệp Tiên Duyệt tắt nhạc đi ban nãy đã bay hết sạch.
Nhất là các cô tiểu thư ở đây, kể cả Ngô Du Du cũng đang nhìn Tôn Hàn với một vẻ gì đó rất lạ.
Nếu không vì lực chấn áp của hai chữ em rể quá lớn thì chắc đã có người sáp tới bắt chuyện rồi.
Nhà hào môn số một của Thượng Kinh đấy.
Gia tộc số một của nước Đại Hoa luôn.
Thân phận của anh cao hơn những người đang có mặt ở đây nhiều.
“Anh Tôn, hoan nghênh anh đến Ma Đô, tôi mời anh một ly!”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!