Diệp Tiên Duyệt mừng rỡ, như thể chán cái đất Ma Đô này lắm rồi.
Đúng lúc này, có một cô gái đi vào quán bar.
Diệp Tiên Duyệt liếc nhìn rồi nghi hoặc nói: “Đỗ Tiên, sao chị lại đến đây?”
Khu ghế ngồi bên Tôn Hàn khá yên tĩnh, rất ít người.
Sau khi Đỗ Tiên đi vào thì nhìn quanh một lượt, chị ta vừa hay nhìn về phía Tôn Hàn.
Chị ta cũng rất bất ngờ, Tôn Hàn đang đi cùng với cậu chủ của nhà họ Diệp, Diệp Tiên Duyệt!
Xem ra mối quan hệ giữa họ không bình thường.
Việc này...
Mối quan hệ giữa chị ta với Tôn Hàn bây giờ không phải cùng nhau hợp tác đối phó với nhà họ Diệp sao?
Sau khi do dự một lúc, chị ta vẫn đi về phía Tôn Hàn.
Tôn Hàn chợt thấy đau đầu, nhưng vẫn không đến mức luống cuống hoảng hốt.
Dù sao Đỗ Tiên cũng biết anh và Diệp Tiên Duyệt quen nhau.
"Cậu Tôn, khéo thật đấy!"
Đỗ Tiên ngồi xuống rất tự nhiên, chào hỏi với Tôn Hàn trước rồi mới bắt chuyện với Diệp Tiên Duyệt: "Chào cậu Diệp!"
"Sếp Đỗ, đúng là khéo thật đấy! Chị biết Tôn Hàn sao?"
Diệp Tiên Duyệt không hiểu chuyện gì, chỉ có thể khách sáo chào hỏi.
Đỗ Tiên nhìn Tôn Hàn một lúc: "Không chỉ biết mà còn rất thân thuộc nữa, cậu Tôn nói có đúng không?"
"Đúng vậy, tôi và chị Đỗ đây là bạn tốt mà! Phải rồi, muộn thế này rồi mà chị Đỗ đến quán bar làm gì?"
Tôn Hàn nở nụ cười tùy ý.
"Còn có thể làm gì chứ, buổi tối không ngủ nổi, lại không ai nói chuyện cùng nên chỉ có thể đến quán bar uống rượu giải sầu".
"Nhưng thế lại hay, có đến hai người quen uống rượu với tôi, đúng là vô cùng vui vẻ!"
Giọng nói hơi buồn rầu của Đỗ Tiên vang lên, chị ta búng tay gọi nhân viên phục vụ mang một chai Whisky đến.
Đỗ Tiên khoảng 37, 38 tuổi, nhưng nhìn bề ngoài thì chẳng nhận ra chút dấu vết nào của năm tháng.
Những người biết tuổi thật của Đỗ Tiên ở Ma Đô này không hề nhiều.