Nhưng xem ra hai anh em này không được hòa thuận cho lắm.
Thảo nào Liễu Phương Phương lại không nhắc mấy đến Diệp Vân Nghĩa, chỉ riêng việc uống rượu say rồi làm loạn thế này đã chẳng có gì đáng nhắc đến.
"Tôi say rượu làm loạn đấy, thì làm sao?"
"Anh có giỏi thì đi mà mách ông nội! Tôi nói cho anh biết, nếu anh dám mách ông nội thì tôi sẽ đập chai rượu này lên đầu anh đấy, anh có tin không?"
Diệp Vân Nghĩa giơ chai rượu trong tay lên rồi nói với Diệp Tiên Duyệt.
Lúc này những người khác trong phòng bao cũng đi ra, họ liên tục khuyên nhủ.
Nhưng Diệp Vân Nghĩa đã uống say mèm không thể nào khuyên nổi nữa, cậu ta tức tối trừng mắt nhìn Diệp Tiên Duyệt.
Diệp Tiên Duyệt cũng trừng mắt nhìn anh ta, sau đó lấy điện thoại trong túi ra gọi.
Bốp!
Diệp Vân Nghĩa liền dùng chai rượu trong tay đập vào người Diệp Tiên Duyệt, anh ta và cái điện thoại nhào xuống đất, chai rượu vỡ nát.
"Aaa, đánh người!!"
Tiếng hét chói tai vang lên trong quán bar.
"Mau đưa cậu Diệp đi bệnh viện! Nhanh lên!"
Máu chảy đầy đất, có người phản ứng kịp liền định đưa Diệp Tiên Duyệt đi bệnh viện.
Mà Diệp Vân Nghĩa chẳng hề quan tâm đến tình hình của Diệp Tiên Duyệt, anh ta ngoác miệng cười với Đỗ Tiên.
"Chị Đỗ à, dạo này chị thân thiết với em rể họ của tôi thế, đừng nói chị thích anh ta rồi đấy nhé?"
"Hai người chơi đùa cũng được thôi, chị đừng có định yêu thật đấy nhé. Em rể họ của tôi là cậu ấm ở Thượng Kinh, vợ anh ta là con gái nhà họ Liễu! Nếu như chị dám cướp người đàn ông của em họ tôi thì chai rượu của Diệp Vân Nghĩa này sẽ rạch nát mặt chị! Ha ha ha..."
Nghe thế Đỗ Tiên liền sững sờ.
Chị ta biết vợ Tôn Hàn là con gái nhà họ Liễu ở Thượng Kinh.
Nhưng chị ta không biết vợ Tôn Hàn lại là em họ Diệp Tiên Duyệt và Diệp Vân Nghĩa.
Có mối quan hệ như thế này, sao Tôn Hàn có thể thật lòng hợp tác với chị ta được?