Nhưng ý tứ rất rõ ràng, nếu không phải Tôn Hàn muốn biết thì chắc chắn cô sẽ quên hết những chuyện này để tránh rước họa vào thân.
Lâm Ảnh làm sao dám đắc tội với nhà họ Diệp cơ chứ?
Thấy Tôn Hàn cau mày trầm tư suy nghĩ, Lâm Ảnh gợi ý: "Diệp Vân Nghĩa là anh họ của vợ cậu, cậu muốn tìm ra chân tướng việc này cũng là để giúp nhà họ Diệp".
"Giờ vụ án chôn xác này cũng coi như đã có kết quả rồi, hay là cậu cứ kệ đi".
Tôn Hàn ngẩng đầu lên, trong mắt ánh lên một tia sáng dị thường.
Mặc kệ sao?
Quả thực lý do anh lặn lội đi điều tra vụ án chôn xác này cũng là vì muốn giúp đỡ nhà họ Diệp.
Thế mà khi điều tra kỹ thì vụ án này lại dính dáng tới chính nhà họ Diệp, vậy anh mặc kệ không quản nữa là tốt nhất.
Nếu thủ phạm thực sự là Diệp Vân Nghĩa thì một khi chân tướng bại lộ, anh ta sẽ vào tù, thậm chí bị tử hình.
Còn nhà họ Diệp cũng sẽ rơi xuống vực sâu.
Có điều!
Trong mỗi con người đều có lương tri.
Có nhiều chuyện không biết thì thôi nhưng một khi đã biết rồi thì không thể làm như không có chuyện gì xảy ra được.
Vậy không cần lấy lại công bằng cho cái chết của Tiểu Vũ và Tiểu Hoa sao?
Tôn Hàn là cậu chủ Thiên Cửu Môn, anh đối xử với kẻ thù của mình tàn độc vô cùng, không thể coi là người tốt.
Nhưng anh chưa từng đụng tới người vô tội.
"Được rồi, cậu cứ giữ kín như bưng chuyện này là tốt nhất".
"Từ giờ hãy quên nó đi, sáng sớm mai lên máy bay rời khỏi đây".
"Chuyện về vụ án kia cậu đừng quan tâm làm gì, cũng đừng đi hỏi han gì về nó!"
Một lúc sau, Tôn Hàn nhắc nhở Lâm Ảnh.
Sau khi biết được thông tin chấn động này, Tôn Hàn cũng không còn tâm trạng vui chơi gì nữa. Một lát sau, hai người họ từ biệt nhau.
Sau đó, Tôn Hàn đi về khách sạn.
"Về rồi sao?"
"Anh họ thế nào rồi, có đỡ hơn chút nào không?"
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!