Thay vì nói để Đỗ Tiên thêm thời gian suy nghĩ thì nói thẳng luôn là để chị ta đi xác nhận lại với nhà họ Đường xem có phải họ định buông tay với dự án kếch xù này không.
Chỉ cần Đỗ Tiên hết hi vọng thì chị ta sẽ biết có mỗi bất động sản Ngọc Lan thì sẽ chẳng làm được gì cả.
Khi ấy, chị ta ắt phải đưa ra quyết định thông minh nhất.
Mấy tỷ là rất ít ư?
Không hề!
Đến các gia đình khá giả ở trong nước khéo hết đời cũng không kiếm được ngần ấy tiền.
Sau khi tạm biệt Đỗ Tiên, Tôn Hàn cũng đến biệt thự nhà họ Diệp.
“Ông ơi, cháu đến rồi ạ”.
Vừa vào phòng, Tôn Hàn đã đi đến cạnh giường của Diệp Hà Sơn rồi cười nói.
Hôm nay trông Diệp Hà Sơn khác hôm qua hoàn toàn, thoạt nhìn rất uể oải.
Đương nhiên không phải vì vấn đề sức khoẻ, nguyên nhân chủ yếu là cả con trai và cháu trai của ông ấy cùng xảy ra chuyện.
“Vân Đồ sao rồi?”
Trông thấy Tôn Hàn, Diệp Hà Sơn hỏi thẳng luôn.
Bởi một khi Diệp Vân Nghĩa bị bắt thì sẽ không thể trở mình được nữa, kết cục định sẵn là án tử rồi.
Anh ta gây ra chuyện lớn như vậy, không chỉ Ma Đô mà cả nước Đại Hoa đều biết rồi. Đừng nói Diệp Vân Nghĩa là con cháu của nhà họ Diệp - một trong bốn gia tộc lớn ở Ma Đô, kể cả là con cháu của nhà hào môn số một Thượng Kinh thì kết cục cũng vậy thôi.
Đầu năm nay, áp lực dư luận thật sự rất mạnh.
Xét về một góc độ nào đó thì nó đại diện cho ý dân!
Nhưng vẫn còn người cần cứu, là Diệp Vân Đồ.
“Cháu nhờ người hỏi rồi ạ, chắc bác cả sẽ bị xử vài năm, nhưng chỉ cần khoảng năm rưỡi, cho sự việc lắng xuống là sẽ có cách đưa bác ra ngoài thôi ạ”.
“Cho nên ông đừng lo!”
Tôn Hàn đáp.
Nghe vậy, Diệp Hà Sơn mới thở phào một hơi rồi thổn thức: “Âu cũng là tình cha, Vân Đồ rất nhát gan, nhưng không ngờ vì con trai mình mà nó dám nhúng tay vào vụ này! Hơn nữa, còn qua mắt được cả ông”.