Tôn Hàn không thoái thác, vì anh có thể làm được việc này.
Nhưng anh không đồng ý làm vậy.
Nếu anh chấp nhận lời thỉnh cầu của Diệp Hà Sơn, thì ban đầu đã không chỉ điểm cho Lâm Đông phơi bày sự thật ra ánh sáng rồi.
Diệp Hà Sơn tiu nghỉu, không tiếp tục cầu xin nữa mà nói: “Hai đứa về đi”.
Tôn Hàn cụp mắt xuống, sau đó nhìn Liễu Phương Phương rồi gật đầu quay đi.
Anh không thể giúp Diệp Vân Nghĩa được.
“Chiều cháu lại tới với ông nhé ạ!”
Nói rồi, Liễu Phương Phương cũng ra về với Tôn Hàn.
Sau khi hai người đi rồi, Diệp Hà Sơn nhìn chằm chằm vào hành lang trống không bên ngoài hồi lâu rồi mới lấy điện thoại ra gọi.
Ông ấy khàn giọng nói: “Vân Nghĩa, Tôn Hàn không đồng ý đưa cháu đi đâu. Cháu ra tự thú đi, ông sẽ cố hết sức để cháu được sống”.
“Ông ơi, cháu không muốn ngồi tù đâu, cháu không muốn đâu ông! Ông xin Tôn Hàn tiếp đi, cậu ta là ngũ công tử nhà họ Tôn, chỉ cần nhà họ đồng ý giúp là chuyện này sẽ được giải quyết mà”.
Trong điện thoại vang lên giọng nói hoảng sợ và bất lực của Diệp Vân Nghĩa.
Diệp Hà Sơn chán nản, chỉ biết cười tự giễu.
Diệp Vân Nghĩa đã làm một việc động trời như vậy thì sao mà cứu vãn được?
Một khi Tôn Hàn không muốn đưa Diệp Vân Nghĩa đi thì có xin mấy cũng vô dụng.
“Tút tút…”
Diệp Hà Sơn không để ý đến lời van nài của Diệp Vân Nghĩa nữa mà ngắt máy luôn.
…
Trên đường về, Liễu Phương Phương chỉ thấy tâm trạng rối bời nên không nói gì cả.
Tôn Hàn thì nhíu chặt mày lại và cũng im lặng.
Cả hai đều không để ý đến nhau một cách rất ăn ý.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!